Thời gian trôi qua rất nhanh mới chớp mắt đã là cuối năm, gần đến tết không khí hối hả nhộn nhịp cảm giác thành phố có sức sống hơn.
Hạ Dĩnh ngồi trên lớp nhìn xuống sân trường từng tốp học sinh chạy nhảy nô đùa tiếng cười trong trẻo thi thoảng lại vang lên, thời gian này cô thường hay nghĩ nếu đứa trẻ của cô được sinh ra thì chắc cũng chuẩn bị biết bò rồi.
Mấy tháng trước mẹ chồng Hạ Dĩnh thấy cô cả ngày buồn chán lên xin cho cô dạy múa ở một trường tiểu học gần nhà thời gian tương đối thoải mái.
Nhìn đồng hồ đến giờ đến giờ ăn trưa Hạ Dĩnh cầm túi xách ra ngoài bắt xe đến nghĩa trang “Tình Thương.” dọn dẹp qua loa ngôi mộ Hạ Dĩnh ngồi xuống cạnh ngôi mộ ánh mắt nhìn xa xăm.
“Bối bối mẹ con mình sắp chuyển nhà rồi con có muốn đi cùng mẹ không?”
Không có câu trả lời, đáp lại Hạ Dĩnh chỉ là những cơn gió của mùa đông lạnh lẽo, thời hạn một năm sắp hết mắt của Tống Hạo Nhiên cũng dần bình phục anh thời gian này thái độ của anh với cô khác thường nhưng Hạ Dĩnh luôn nhắc nhở chính mình lý do cô ở nhà họ Tống là gì, cô sợ một ngày nào đó mình lệ thuộc vào gia đình anh.
Hạ Dĩnh ngồi đó đến cuối giờ chiều mới đi về, qua chợ mua thêm một ít nho ngày mai cô muốn mang một ít cho các bạn nhỏ trong lớp.
Về tới nhà mọi người vẫn chưa về Hạ Dĩnh tắm rửa qua sau đó ra ngoài công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-vo-yeu-xin-tha-thu/2896668/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.