5 năm sau.
Hạ Dĩnh nhìn trời đêm của Paris, tâm trạng lại thêm nặng nề.
Lúc trước dời đi chỉ là muốn trốn tránh không ngờ khi được theo đuổi đam mê cô lại có thể thành công.
Sang châu âu Hạ Dĩnh được chọn vào đội tuyển thi đấu giành được giải quán quân, nhưng tính hướng nội cô không theo đuổi ước mơ làm diễn viên múa mà lại chọn học biên đạo.
Nỗ lực không ngừng nghỉ chỉ sau 2 năm Hạ Dĩnh được bổ nhiệm làm huấn luyện viên dẫn dắt học viên đi biểu diễn ở Nhiều chương trình lớn nhỏ.
Hôm Nay là buổi biểu diễn cuối cùng của cô ở nước ngoài sau buổi diễn này cô sẽ về nước theo hợp đồng đã ký trước khi rời đi, trở lại thành phố C.
Hạ Dĩnh nghĩ mình đã đi đủ lâu để mọi thứ trở thành dĩ vãng, trở về với một tâm thế mới làm một người mới buông bỏ quá khứ kia.
Vợ chồng La Tấn đón Hạ Dĩnh ở sân bay thành phố C.
Ngồi trên xe trở lại khách sạn Hạ Dĩnh thở dài nghĩ tới quá khứ, năm đó La Tấn phải rời khỏi thành phố C năn lộn xứ người sau cùng gặp được Chu Vĩ bố cô ấy làm trong chính phủ mới có thể yên ổn trở lại quê hương.
Tầng lớp như cô và La Tấn giống như cây cỏ chỉ có thể sử dụng lớp rễ mỏng manh để vươn lên, dù cố gắng đến đâu cũng không thể thành cây cổ thụ.
Xe dừng ở khách sạn La Tấn muốn mời Hạ Dĩnh về nhà mình ở nhưng cô từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-vo-yeu-xin-tha-thu/2896665/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.