Nguỵ Minh Quân thở dài ra một hơi chẳng biết nên nói gì với ông già đó nữa.
"Tôi đi với cậu xem tình hình như thế nào."
Nói xong câu, anh nhớ ra gì đó, quay qua nhìn Đàm Tịch Hy.
"Cô ngồi ở đây chờ đi, Lục Niên trông coi cô ấy cho tôi."
"Tôi đi với anh!"
Đàm Tịch Hy lên tiếng phản bác lại câu nói của Nguỵ Minh Quân, cô chẳng muốn ngồi im ở đây chờ đợi đâu! Hơn nữa cô quan sát từ lúc đi đến giờ, hoàn cảnh hiện tại có vẻ hơi nguy hiểm.
Người đàn ông trung niên kia đac sải bước chân mà chạy, Nguỵ Minh Quân không nói nhiều liền đuổi theo sau, Đàm Tịch Hy cũng thế, Lục Niên nghe theo lời Nguỵ tổng chạy theo sau trông cô.
Thư kí của Bạch Hàn chạy vào con đường nào đó, đi mãi đi mãi mới thấy nó thông đến khu nhà hoang kia. Ba con người kia thấy vậy thì nghi ngờ lại càng thêm nghi ngờ, dừng chân lại một chút.
"Nhanh lên Nguỵ tổng, Bạch tổng ông ấy không chịu được nổi nữa đâu ạ!"
Anh ta tới cửa thấy ba người kia đứng khựng lại thì lên tiếng hối thúc, dù nghi ngờ nhưng không còn cách nào khác. Cả ba người chạy vào theo sau người thư kí kia.
Đến khi anh ta dừng lại rồi, mọi người nhìn xung quanh chẳng thấy Bạch Hàn đâu.
"Ông ta đâu?"
Nguỵ Minh Quân mặt nhăn nhó hỏi, giọng nói chẳng còn chút kiên nhẫn nào nữa rồi. Người thư kí kia không trả lời, qua đi một lát, phía sau lưng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-vo-thoi-han/2769757/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.