Hai con người đối diện nhau, nhìn nhau sau hai năm. Hàn Dương Phong cảm thấy Tống Nguyệt Như thật kì lạ, cứ như thể năm xưa cô ta bỏ đi vì bị ép buộc vậy.
- “ Cô nói…cô biết chuyện của tôi và Mộ Quân Phong? ” Hàn Dương Phong nghi hoặc hỏi
- “ Em biết anh không tin nhưng đó là sự thật, em vốn dĩ từ lâu đã muốn lật đổ Mộ Quân Phong. Bây giờ là cơ hội, em phải nắm bắt nó. ”
Hàn Dương Phong vừa nghe vừa nghĩ, anh cứ tưởng Mộ Quân Phong và Tống Nguyệt Như đang yêu nhau chứ.
- “ Vì sao? ”
- “ Chính Mộ Quân Phong đã khiến em như thế này, em đâu còn gì để mất. Ngoài mặt nói sẽ không đụng đến gia đình em nếu em không đi theo hắn, sau lưng âm thầm cướp hết tất cả, ba mẹ em hiện tại đã không còn nữa, cũng vì chịu đả kích mà chết. Một vài ngày sau khi anh kết hôn thì em biết mọi chuyện, chẳng lẽ lại không trả mối thù này. ”
- “ Mộ Quân Phong quả nhiên thâm độc. ”
- “ Thâm độc nhưng em lại ngu ngốc tin tưởng Mộ Quân Phong rồi người thân cũng không còn. ”
- “ Đổi lỗi cho ai được, ngồi đi. Tạm tin cô, tôi sẽ gọi Khải Minh Kiệt đến. ”
Tống Nguyệt Như ngoan ngoãn qua ghế ngồi, mọi thứ ở đây vẫn như hai năm trước nhưng có điều, một số thứ đã thay đổi. Nhìn chiếc nhẫn đeo trên tay Hàn Dương Phong, Tống Nguyệt Như liền nhận ra đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-vo-oi-anh-yeu-em/2680009/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.