Đêm khuya, vầng trăng lên cao, tạo thành một quả cầu tròn màu bạc lấp lánh, chiếu rọi xuống thành phố đã chìm vào giấc ngủ.
Gió lạnh của mùa thu hiu hiu thổi khiến không khí buổi đêm càng thêm thanh tịnh, tán cây tĩnh lặng xào xạc lướt qua lướt lại, đường phố về đêm ở đây thật yên tĩnh biết bao….
Hạ Thi Văn nằm trong lòng chồng cô, nhưng dù làm thế nào cũng không ngủ được.
Mùi hương bạc hà thơm dịu thoang thoảng của anh quanh quẩn quanh chóp mũi, tạo nên khoảng không gian rất dễ chịu, khiến cô thiếp đi vài lần nhưng đều giật mình tỉnh giấc.
Cô không biết vì sao, cứ mỗi lần cô định thiếp đi, hình ảnh Hạ Chí Viễn đang nở nụ cười sẽ xuất hiện trước mắt cô.
Nhìn thật hiền dịu, cũng thật bi thương…
Bi thương? Tại sao ông lại bi thương?
Tim cô từ nãy giờ đều đập loạn nhịp, bồn chồn không yên.
Chả lẽ…ông cô xảy ra chuyện!?
Phiu! Cô nhổ vào!
Không thể nào có chuyện ấy được, là cô lo nghĩ quá nhiều mà thôi.
Có lẽ là vì hôm nay cô không vào với ông, vậy nên cô mới không an tâm, không có chuyện gì đâu!
Dù tự trấn an bản thân mình như vậy, nhưng cô biết rõ, tim cô vẫn cứ đập mạnh không dứt.
“Ưm…Hạ Thi Văn, em còn chưa ngủ sao?”
Tư Hạo Hiên để ý thấy cô cọ quậy, ngay lập tức ngồi dậy bật đèn ngủ, nhìn cô co ro trên giường mà nhẹ nhàng hỏi han.
“Em….em cũng không biết tại sao, cứ mỗi lần em nhắm mắt vào, hình ảnh của ông lại hiện ra trước mắt làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-tong-tai-thu-tinh-that-kho-chieu/744586/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.