“Em tới đây làm gì? Không phải bị thương ở đâu chứ?”
Anh cố ý đánh trống lảng câu hỏi của cô.
Nhắc đến chuyện này, tim Hạ Thi Văn lại nhói lên.
Có những chuyện, không nhắc thì sẽ không đau, nhưng một khi đụng vào là lại âm ỉ rỉ máu..
Tư Hạo Hiên đã để ý thấy biểu cảm đau khổ của cô.
“Có phải là Hạ lão gia?”
Cô lúc đầu có phần kinh ngạc, nhưng sau đó thở dài gật đầu.
“Tư Hạo Hiên, em biết phải làm gì đây?”
Nước mắt tưởng chừng như đã khô của cô bây giờ lại rơm rớm trên khóe mắt.
Dù cho bị rơi vào tình cảnh bị bắt cóc, bi đánh đập, thậm chí là còn suýt chút nữa bị làm nhục, Hạ Thi Văn vẫn chưa từng yếu đuối đến như vậy, chưa từng phải đau khổ đến mức rơi nước mắt, tim lại quặn thắt đau đớn đến như thế!
Nhưng giờ đây, đối mặt với chuyện liên quan đến gia đình, cô lại không kìm lòng được.
“Không vội, chúng ta lên xe trước đã, ở đây gió hơi lạnh, sẽ khiến em bị cảm.”
Anh không hỏi gì, cởi áo vest ra quàng lên vai cô, sau đó nắm tay rời đi.
Vào trong xe, anh rót nước trong bình giữ nhiệt cho vào cốc, đưa cô uống, mắt vẫn không rời khỏi gương mặt nhỏ đó.
“Điện thoại em!”
Móc từ trong túi ra chiếc điện thoại đưa cô, anh chỉnh lại điều hòa trong xe để cô không bị sốc nhiệt.
“Cảm ơn anh. Em đúng thật là một đứa ngốc mà, hoảng loạn đến nỗi ngay cả điện thoại cũng quên luôn!”
“Vậy lần sau không cần nhớ, để anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-tong-tai-thu-tinh-that-kho-chieu/744582/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.