Tít, tít, tít…
Đã bao lâu, cô vậy mà lại quay về cái nơi nồng nặc mùi thuốc sát trùng này, nhưng người nằm đó bây giờ không phải là Hạ Thi Văn, mà là người đã nuôi dưỡng cô từ ngày còn bé…
Tâm trạng cô bây giờ vô cùng hỗn loạn, không biết rốt cuộc nên làm thế nào mới phải!
Năm đó Hạ lão gia chắc chắn không tránh khỏi liên quan, nhưng ông lại là người nuôi cô lớn lên, chăm sóc cô từ lúc nhỏ, cô nên làm gì đây?
Nhìn cái người đang nằm trên giường bệnh, lại nghĩ đến chuyện cô mới vừa được kể, nhất thời chỉ biết thở dài.
Nếu bây giờ muốn trách, cô thật sự không trách nổi.
Bảo cứ như vậy bỏ qua, cô cũng không thể làm như thế!
Mọi chuyện hiện tại dù đã rõ ràng hơn phân nửa, nhưng đối với cô nó lại lộn xộn như một mớ bòng bong.
Nếu có Tư Hạo Hiên ở đây thì thật tốt biết bao!
Khoan đã! Tư Hạo Hiên!?
Ây da, xém tí nữa cô quên rồi! Lúc nãy vội vàng chạy ra ngoài cũng không có kịp thông báo cho anh một tiếng.
Chắc hẳn lúc này anh đang lo lắng lắm đi?
Sờ vào trong túi tìm điện thoại, Hạ Thi Văn lại phát hiện cô đã vứt điện thoại ở xó nào mất rồi!
Khẽ thở dài một tiếng, cô thật sự cảm thấy bản thân mỗi khi sốt ruột là sẽ không làm được một việc gì nên hồn mà!
Nhìn cái người đang nằm trên giường bệnh, cô khẽ nói:
“Ông, con ra ngoài chút, sau đó lại quay về chăm sóc ông! Con sẽ ở đây chờ tới khi ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-tong-tai-thu-tinh-that-kho-chieu/744581/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.