Lưu Niên chạy theo sau, tới chỗ Tư Hạo Hiên đứng, đập vào vai hắn, giọng thở phào:
- Cảm ơn anh! Vất vả cho anh rồi!
- Không có gì! Để cô ấy xảy ra chuyện, anh cũng sẽ cảm thấy áy náy, vì người làm ra chuyện này là Mallor!
- Mallor!?
Lưu Niên ngạc nhiên.
- Đúng vậy, cũng không biết từ bao giờ anh ấy đã trở thành như thế!
Tư Hạo Hiên cười khổ.
- Thôi, xong rồi! Tất cả xong rồi!
Tuyết Nhi vẫn đang ngồi bên giường mà khóc, nước mắt không ngừng tuôn xuống làm ướt cả một khoảng chiếc chăn trắng. Lúc này, bác sĩ tiến vào.
- Mời mọi người đi ra, tôi sẽ xem xét vết thương cho tiểu thư đây!
- Được!
Lưu Niên chạy tới bên giường bệnh, dỗ dành mãi Tuyết Nhi mới buông tay ra, tay cô giờ đã dính đầy máu đỏ.
Ba người đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại. Tuyết Nhi như người mất hồn, cứ đứng ngẩn người ở cạnh cửa. Trong lòng vô cùng tự trách.
Không khí căng thẳng bao trùm quanh tòa biệt thự rộng lớn.
Mất một lúc sau, từ trong căn phòng kia, vị bác sĩ đi ra.
- Bác sĩ, cô ấy sao rồi?
Ba người từ ba góc chạy lại, ánh mắt đổ dồn về phía bác sĩ.
Vị bác sĩ kia thở dài, tay tháo chiếc kính ra, khoanh tay lại, nghiêm nghị:
- Mắt cá chân bị sưng tấy nghiêm trọng, toàn thân xước xác rớm máu, có dấu vết bị lôi kéo mạnh. Nhưng đó chỉ là vết thương ngoài da, đã xử lý xong xuôi hết rồi. Nghiêm trọng nhất là ở sau lưng, vết thương khá sâu, bị rách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-tong-tai-thu-tinh-that-kho-chieu/744487/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.