- Ôi, đừng đổ oan cho anh chứ!
Nói rồi, hắn dùng bàn tay dơ bẩn xoa lên đầu cô.
- Bỏ bàn tay dơ bẩn ra khỏi đầu tôi!
Mặt Hạ Thi Văn lạnh băng, quay đầu sang bên làm hắn mất đà, té sang.
- Ui cha, ở đây không ngoan là sẽ bị phạt đó!
Hắn quay ra, ra lệnh cho bọn lính đang đứng ở đó, giọng nói đầy lạnh lùng:
- Nhốt vào phòng! Con thỏ nhỏ này, ta thích! Không có sự cho phép của ta, không ai được động vào!
- Rõ, thưa ngài Mallor!
Hắn quay lưng rời đi.
Bọn lính đánh thuê nghe lệnh đi tới bắt lấy cô. Chúng kéo cô dậy, lôi cô đi tới một căn lều. Đẩy cô vào rồi khóa lại.
Căn lều này không tối mà ngược lại, nó còn rất sáng. Xung quanh bên trong lều đều là những bức tường màu trắng, đồ dùng trong đều không có bất cứ một cái gì, chỉ có một chiếc giường bệnh nhân được trải ga trắng ở góc lều.
Nhưng, những thứ sáng quá thường lại không tốt!
Bốn bức tường màu trắng là liệu pháp tra tấn tinh thần dã man mà ở những nơi giam giữ tù nhân thường làm, nhằm mục đích khiến tù nhân không thể phân biệt được ngày hay đêm. Đáng sợ hơn, nếu bị giam giữ quá lâu, sự cô lập khiến phần "người" mất dần, thay vào đó phần "con" bắt đầu trỗi dậy mạnh mẽ.
Hạ Thi Văn ngồi sụp xuống, lúc này cô mới dám cho những giọt nước mắt đã đọng thật lâu trên mắt chảy xuống. Nước mắt cứ theo một đường mà giàn giụa chảy ra, không có điểm dừng. Cô thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-tong-tai-thu-tinh-that-kho-chieu/744485/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.