Hữu Hòa thở dốc không ngừng, lúc lâu sau mới mở miệng lúng túng nói: “Chàng làm sao…” Mới nói được một nửa, Hữu Hòa chợt hiểu ra sau đó là ngạc nhiên, giật mình nhìn Tiêu Trực. Chàng, chàng… Đang ghen hả? Tiêu Trực cau mày nói: “Công chúa là người của ta, không được nghĩ đến người khác”. Quả nhiên là ở ghen! Không ngờ hắn lại ghen với Lục Lâm Ngộ, Hữu Hòa có chút ngoài ý muốn, nhưng nghĩ lại thì có hơi tức giận. Hắn có làm nàng trở thành người của hắn ư? Nàng đã mặt dày thổ lộ tâm ý với hắn như thế, bọn họ không phải hai tâm tương giao à? Vậy mà hắn còn nghi ngờ nàng nhớ thương Lâm Ngộ là sao? Cứ như vậy không tin tình cảm nàng dành cho hắn? Bao nhiêu bất mãn trong lòng Hữu Hòa xoay một cái lập tức biến mất vì nàng nhớ lại cái hôn vừa rồi, nhất thời cảm thấy vừa ngượng ngùng vừa vui mừng. Hắn là vì yêu thích nàng, mới có thể để ý nàng có suy nghĩ về người khác không? Hắn vì nàng mà ghen, vậy chẳng phải là nói hắn để ý nàng sao? Nhìn khuôn mặt tuấn lãng của nam nhân trước mặt, Hữu Hòa nhịn không được muốn cười, bình thường là Đại tướng quân trầm tĩnh, lại có thể ghen đến biến thành người táo bạo ngang ngược! Có lẽ cũng chỉ có thời điểm này, hắn mới có thể bị cảm tình đoạt lý trí, không thể khống chế được mà xông tới ôm hôn nàng! Suy nghĩ này chạy qua đầu, nháy mắt Hữu Hòa nghĩ tới lần đầu tiên biết được tâm ý vủa Tiêu Trực cũng là vì Lục Lâm Ngộ, khi đó so với hiện nay càng làm nàng khϊếp sợ, chưa bao giờ nàng nghĩ đến tình cảm hắn dâng trào sẽ ôm hôn nàng trong viện của nàng. Nghĩ đến đây, trong đầu Hữu Hòa bỗng nhiên nảy ra một ý. Nhưng nghĩ lại cảm thấy thời cơ không ổn, Lục Lâm Ngộ vừa mới đi, thuốc còn không có, bây giờ tự mình này phá thân, chỉ sợ lần này xác suất quá thấp, lại còn rút dây động rừng, nếu lúc này không được, sau này nếu muốn không dễ tìm được cơ hội… Nhưng với tính tình Tiêu Trực, nghĩ cách nào cũng thấy không ổn hết… Trong lòng Hữu Hòa đang đấu tranh tư tưởng, trong khoảnh khắc nàng cảm thấy cách này khả thi, cơ hội lần này nửa muốn nắm bắt nửa lại muốn chờ lấy được thuốc luyện cho quen tay đến khi sẵn sàng mới đi câu dẫn Tiêu Trực, tranh thủ một kích trúng ngay, nhưng nàng cảm thấy phò mã nàng sức mạnh ý chí kinh người, vạn nhất không chịu để nàng câu dẫn vậy phải làm sao bây giờ? Không được, hay là nắm bắt cơ hội… Tiêu Trực nào biết được trong đầu tiểu công chúa của hắn đang nghĩ cách tính kế xem làm thế nào ăn hắn, thấy Hữu Hòa không nói gì, con ngươi trong veo lóe lên, khiến trong lòng hắn vừa phiền muộn lại bực dọc, bàn tay đặt hai bên má nàng ép nàng nhìn hắn, tức giận hỏi: “Công chúa hối hận gả cho ta?” “Ta…” Chợt bắt gặp ánh mắt hắn, Hữu Hòa thiếu chút nữa trực tiếp phá công, muốn nhào qua ôm hắn trấn an, nhưng nhớ tới đại kế nàng đành phải nhịn xuống. “Công chúa?” Tiêu Trực lại gọi nàng, giọng nói cực kỳ trầm thấp, mơ hồ có chút ý vị thấp giọng khẩn cầu. Hữu Hòa cưỡng bách mình nhịn xuống, gạt bỏ cảm xúc, đẩy cánh tay Tiêu Trực ra, quay lưng về phía hắn. Tiêu Trực hoảng hốt, có chút không cam lòng, hắn nắm chặt nắm tay, nhìn chằm chằm lưng nàng. “Là bởi vì ta không muốn sinh con với nàng sao?” Giọng nam nhân nặng nề chậm rãi hỏi. “Đúng vậy!” Hữu Hòa xoay người lại, giương mày nghiêng đầu liếc hắn, siết chặt ngón tay nhất cổ tác khí nói*: “Ta đã hối hận từ lâu, chàng là người không thú vị lại còn vũ phu, ta gả cho chàng một chút niềm vui cũng không có, ta là công chúa, ta muốn yêu ai thì yêu người đó, ta thích trẻ con, ta muốn con để vui đùa với ta, chàng không muốn, ta cũng không lạ gì, trên đời này nam nhân không thiếu, Hữu Hòa công chúa ta coi trọng ai còn sợ người khác không đáp ứng à? Khang Dương công chúa tiền triều còn nuôi một phòng nam sủng nữa kìa…” *Nhất cổ tác khí: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm (Trong "Tả Truyện" Trang Công thập niên: "phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt". Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc). Cảm giác được không khí trong phòng ngày càng căng thẳng, lại nhìn thấy sắc mặt nam nhân trước ngày càng đen, ánh mắt hung hăng dọa người, trong lòng Hữu Hòa giật nảy, liều mạng dùng chút dũng khí cuối cùng, nâng giọng lên thu hết cam đảm nói, “Dáng vẻ Lục Lâm Ngộ không tệ, lại còn có tài, chọn y sinh con nhất định thích hợp! Tương lai… Ơ, chàng, chàng làm cái gì… A ――” Tiếng thét kinh hãi bị chặn trở về cổ họng, sau đó người Hữu Hòa bị bế lên. Trong chốc lát, đám người trong viện đều trợn mắt há mồm nhìn Phò mã vác công chúa trên vai đi mất, sau cùng còn không quên ném xuống một câu ―― “Đêm nay công chúa không trở về”. ・ Mọi chuyện đúng như Hữu Hòa sở liệu, trong lòng Tiêu Trực quả nhiên e ngại cái gai Lục Lâm Ngộ này, nàng vừa nói ra, hắn lập tức làm ầm lên. Cho đến khi người được đặt trên trên giường nhỏ mềm mại, Hữu Hòa vẫn còn đang đắc ý không thôi. Hữu Hòa nào ngờ động tác của Tiêu Trực hết sức gấp, ngay cả thở cũng không có thời gian, Tiêu Trực trực tiếp đặt nàng dưới thân, vây nàng ở trên giường, không quên hôn mút đôi môi anh đào xinh đẹp một trận, Hữu Hòa hít thở không thông thiếu chút nữa là nghẹn chết, nhưng nàng cũng không vùng ra, sợ bản thân trì hoãn một chút sẽ kéo lý trí của phu quân nhà nàng trở lại. Tiêu Trực hung hăng hôn mút, hơi thở sớm rực lửa, lại dây dưa trêu chọc lưỡi nàng một lúc lâu mớ thay đổi trận địa, hơi thở nóng bỏng phả lên cổ nàng, tay đã chuyển từ bên cánh tay chuyển qua cái eo thon của nàng, có chút nóng nảy cởi thắt lưng nàng, âm thanh khàn khàn phát ra từ cổ nàng có chút tức giận nói: “Nàng muốn con, ta sinh với nàng! Ta sinh con với nàng! Không được đi tìm người khác, ta không cho phép!” Thanh âm vừa gấp lại loạn, mơ hồ còn có vài phần nghiến răng nghiến lợi. Trong lòng Hữu Hòa ngũ vị tạp trần, mặc dù quỷ kế đã được như ý muốn làm nàng rất vui sướng nhưng hiện tại có hơi căng thẳng lo sợ, còn có chút đau lòng áy náy, tâm trạng lúc này loạn vô cùng, có điều nghĩ đến việc sinh con cho Tiêu Trực, nàng lập tức trở nên kiên định quyết tâm hơn bao giờ hết, mong sao nhất định phải nắm chắc được cơ hội lần này. Lòng đã quyết, Hữu Hòa thu hết cam đảm, không do dự chần chờ lãng phí thời gian nữa, quàng tay ôm cổ Tiêu Trực, đợi khi Tiêu Trực ngẩng đầu một lòng muốn hôn hắn đến choáng váng, càng hôn càng nhiệt tình. Tiêu Trực bị nàng đột kích thân mật đón chào đón lý trí vứt hết ra sau đầu, cả người nóng bỏng, chỗ kia cũng không kém cạnh biến hóa kinh người. Hữu Hòa như thế nào không nhận thấy được chứ? Dù có xấu hổ đến mặt mũi nóng bừng, tim đập như muốn nổ tung, nhưng ý muốn sinh con của nàng quá mạnh mẽ, mặc cho ý loạn tình mê hôm nay dù là bá vương ngạnh thượng cung, nàng cũng phải tóm lấy Tiêu Trực! Tiêu Trực bị Hữu Hòa hôn hắn, lại còn âm thầm xé rách y phục hắn, hắn cũng không còn tâm tư quan tâm tới y phục trên người dần ít đi. Không bao lâu, xiêm y hai bên đều bị đối phương kéo xuống, không biết từ khi nào trên người hai người chỉ được che bằng chăn gấm, lúc này Tiêu Trực gần như trần trụi, trên người hắn chỉ còn có chiếc quần lụa mỏng manh màu trắng, về phần Hữu Hòa, trên người nàng cũng chỉ còn có lớp trung y bao bọc, và bây giờ đang có một bàn tay to lớn đang sờ loạn gấp gáp kéo vạt áo nàng… Bên ngoài trời đã chạng vạng, phòng trong lại không thắp đèn, rèm trướng tung bay đầy ám muội, lúc tinh thần hỗn loạn, Hữu Hòa ôm chặt nam nhân đè phía trên, da thịt nóng bỏng ma sát với nhau, Hữu Hòa cảm nhận được bờ ngực cứng rắn, cánh tay đầy lực và cả cái eo thon của Tiêu Trực. Cuối cùng Tiêu Trực cũng rút sợi dây mỏng sau cổ nàng ra, nháy mắt tiếp theo, vật che đậy duy nhất trước ngực bị rơi xuống, Hữu Hòa cả kinh, không khỏi thẹn thùng lúng túng, thẳng thắn mà nói thì đúng thật là vô cùng xấu hổ. Tuy mọi chuyện đều xảy ra đúng như dự đoán của mình, thế nhưng Hữu Hòa cũng chỉ là một tiểu cô nương, tình huống như thế này là lần đầu tiên trong hai đời, lúc này đáy lòng không tự chủ được sinh ra vài phần sợ hãi, theo bản năng mà nâng khuỷu tay lên che lại, đáng tiếc chậm một bước, phu quân nàng bị nàng trêu chọc đến thần trí mơ hồ, dùng cánh tay rắn chắc ôm chặc nàng, cúi đầu hôn xuống chỗ mềm mại nở nang kia. Trong nháy mắt, toàn thân Hữu Hòa run rẩy một cách khó hiểu, một cảm giác kỳ lạ dần dần tăng lên, cả người mềm nhũn, nhịn không được phát ra một tiếng rên khẽ. Trong màn trướng nồng mùi ướŧ áŧ, âm thanh Hữu Hòa vừa nhỏ vừa nhu, nghiễm nhiên là thôi thúc ngọn lửa trong lòng Tiêu Trực, Tiêu Trực thở dốc nặng nề, hành động cũng nhanh hơn, hắn kéo chăn gấm xuống, giữa hai người không còn gì che đậy nữa. Tiêu Trực đang làm gì, Hữu Hòa không rảnh lo, hiện giờ nàng run rẩy không thôi, cả người như bốc hỏa, qυầи ɭóŧ bị cởi ra cũng thấy không lạnh, chỗ kia cũng trở nên quái dị, cảm giác nóng ở bụng không chỉ không giảm, mà còn kéo dài cho đến khi… Trong lúc mơ hồ, dường như có vật nào đó nóng rực ở trên đùi nàng, Hữu Hòa kéo lại chút thần trí, bao nhiêu kinh ngạc, khẩn trương và sợ hãi trong chơp mắt nhảy đến đỉnh điểm, trong đầu mơ mơ màng màng nhớ tới lời ma ma nói trước đêm đại hôn, làm cho Hữu Hòa mặt nóng tim đập khó mà kiềm chế. Thật sự phải vậy sao? Bọn họ phải… Phải làm như vậy? Dẫu sao đó không phải là vấn đề, bây giờ Hữu Hòa đột nhiên sợ hãi một cách khó hiểu, theo bản năng dịch sang bên cạnh muốn tránh, dù trước đó dưới đùi truyền lên vài phần tê dại, đổi lại đầu có chút rõ ràng. Cùng lúc đó, một người khác đầu óc hỗn độn mê loạn cũng trở về từ dục hỏa lấy lại vài phần thần trí, phát giác tình trạng của hai người hiện tại, nhất thời hoảng sợ muốn lui. Tiêu Trực vừa lui, người sốt ruột đảo cái biến thành Hữu Hòa, bao nhiêu sợ hãi lập tức tan biến hơn nửa, chấp niệm bỗng nhiên trở về não, nhớ lại đại kế hôm nay, nàng hận không thể đánh cho chính mình một cái, trong lúc nôn nóng cấp loạn, sợ làm cho hắn tỉnh táo, thất bại trong gang tấc, hiện giờ cái gì nàng cũng không rảnh quan tâm, chỉ có một mục đích duy nhất đó là bá vương ngạnh thượng cung, vì vậy không đợi Tiêu Trực có hành động rút lui tiếp theo, Hữu Hòa dốc hết sức bổ nhào vào người hắn, ngay cả áσ ɭóŧ và chăn gấm đều bị ném ra, một tay ôm lên cổ hắn, một tay đè cánh tay hắn, thừa dịp hắn không phòng bị, nàng nhanh tay lẹ mắt nhắm chuẩn chỗ đó, liều mạng ngồi lên. Tiêu Trực có chết cũng không ngờ tiểu công chúa của hắn đột nhiên trở nên mạnh mẽ như vậy, khiến cho hắn hết giật mình lại đến ngớ người ra. Hữu Hòa thật sự là liều cái mạng nhỏ này, căn bản không suy xét đến hậu quả, kết quả việc hành động mãnh liệt của nàng chính là một trận xé rách đau đớn. Sau một tiếng kêu thống khổ cất lên, thân mình tiểu công chúa lắc lư như muốn ngã xuống, nam nhân đang kinh hãi dưới thân lập tức có hành động. Ai ngờ giọng tiểu công chúa hung hãn đầy ắp thống khổ chợt mềm giọng kêu lên: “Tiêu Trực chàng dám lui, ta lập tức đi tìm người khác!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]