Nghe yêu cầu của Hữu Hòa, Lục Lâm Ngộ hết sức kinh ngạc, y thu ánh mắt suy nghĩ, cảm thấy không nên tùy tiện đồng ý, trịnh trọng nói: “Công chúa, chuyện này… có vẻ không tốt cho lắm? Công chúa nói thật?”
Hữu Hòa gật đầu, trên mặt tuy có hơi xấu hổ, nhưng ánh mắt lại kiên định: “Dù gì ta cũng phải thử xem, nếu đã gả cho hắn, dù sao cũng phải suy tính cho hắn, vì Tiêu gia bọn họ mà suy nghĩ, bây giờ ta còn sống, quyết định không muốn cho hắn nạp thϊếp, nếu theo lời thần y nói, mạng do số trời, ta cách đại nạn cũng chỉ vài năm nữa, nếu ta đi rồi, hắn…” Nói tới đây, Hữu Hòa rũ mắt, giọng đầy chua xót, “Hắn theo lệ thường nạp thϊếp là hợp tình lý, đến lúc đó cũng sẽ có con nối dõi, chỉ là đoạn đường này còn dài, nếu như hắn nạp thϊếp nhiều năm rồi vẫn chưa có kết quả, vậy thì không tốt, hơn nữa, ta còn có vài phần tâm tư, sau này hắn cùng với người khác sinh con, ta lại ở cùng hắn một chỗ, cái gì cũng chưa lưu lại, lúc ra đi sẽ tiếc nuối biết bao…”
Sau khi nghe xong, tâm tình Lục Lâm Ngộ có vài phần phức tạp, Hữu Hòa công chúa cơ thể từ nhỏ đã yếu nhược, về tiên đoán “Sống không quá mười chín”, y cũng có nghe. Chẳng qua là, y không coi tiên đoán kia là thật. Mấy năm nay Minh Đức Đế chưa bao giờ ngừng việc tìm kiếm thần y thần dược khắp thiên hạ cho Hữu Hòa công chúa, dựa vào mối quan hệ của y với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-thoi-co-dai/513933/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.