Trời vào đông đã lâu, thời tiết càng ngày càng lạnh, bên trong Ỷ Nguyệt Hiên là quang cảnh trời đông giá rét, mấy cái cây to trong sân sớm rơi hết lá, cành nhánh đều trơ trụi, tăng thêm crm giác lạnh lẽo.
Vì cơ thể vốn yếu, Hữu Hòa rất sợ lạnh, mỗi lần gặp kiểu thời tiết này, cả ngày nàng đều ở trên giường ấm đọc sách, vẽ tranh.
Năm nay cũng không khác lắm, chỉ có thêm một việc đó là ―― nhớ Tiêu Trực.
Lúc trước, nhắc đến hắn là buồn bực. Còn bây giờ, đã trở thành nhớ nhung.
Phải, Tiêu Trực lại đi rồi. Ngay cái ngày Hữu Hòa nhào tới cắn hắn.
Hữu Hòa nhớ lại ngày hôm đó, cả mặt nóng lên.
Nhớ đi nhớ lại, vẫn không biết làm sao mà mình to gan lớn mật như thế, cứ vậy bổ nhào qua, còn…
Hữu Hòa nhảy dựng trong lòng, cái tay trắng nõn sờ môi một cái, hai gò má và hai lỗ tai xinh đẹp đỏ ửng một mảnh.
Thu Đàm và Tiểu Liên Hoa ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, nhìn nhau cười trộm.
Ngày ấy, vở tuồng “Phò mã bá đạo ngang ngược ôm vợ nhỏ, công chúa hung hăng cưỡng hôn phu quân” nổ ra mạnh mẽ, hai người các nàng không may bỏ lỡ, nhưng tai mắt trốn ở góc tường, bò lên cửa nghe lén, nhìn lén rất nhiều, cho nên chuyện đêm đó, truyền khắp phủ Tướng quân. Sáng sớm ngày hôm sau, nghe nói toàn bộ bát quái của kinh thành nhốn nháo xôn xao.
Tuồng vui này với Thu Đàm mà nói là tin đại hỉ. Khi nghe Thanh Đào nói, mất một lúc lâu nàng ta mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-thoi-co-dai/513916/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.