“Công chúa tìm ta… có chuyện gì?” Giọng Tiêu Trực khàn khàn ngưng trệ, có hơi mỏi mệt.
Hữu Hòa bị ngữ khí lãnh đạm xa cách này đâm một nhát, tâm trạng không còn vui vẻ, lại nghĩ tới việc mấy ngày trước hắn tránh mặt nàng, ngữ khí trở nên lạnh đi vài phần: “Ngươi hồi kinh đã mấy ngày rồi mà ta còn chưa gặp được ngươi, không có việc gì thì ta không thể tới tìm ngươi?”
Tiêu Trực rũ mắt lặng im, chậm chạp nói: “Đêm khuya sương dày, thân thể Công chúa lại yếu, hà tất phải chờ ở đây, nếu không có việc gì ta cho người đưa công chúa về phòng”.
“Ngươi…” Hữu Hòa tức giận, nhéo mạnh ngón tay, không muốn nói chuyện quanh co nữa nên nói thẳng: “Ta có việc hỏi ngươi”.
“Chuyện gì?” Hắn vẫn tránh ánh mắt nàng, ánh mắt rũ xuống.
Hữu Hòa nhớ lại lời mình nói ở bên núi giả hôm trước, ngực hơi nóng lên, hai tai với gò má đều đỏ ửng lên, nhưng vẫn cố lấy dũng khí hỏi: “Hôm ấy… chuyện hôm ấy ta nói với Nhạc An ở bên Liên Tinh trì có phải… có phải ngươi đã nghe thấy rồi đúng không?”
Tiêu Trực cứng đờ người, hai tay thả bên người hết nắm thành nắm lại buông, cuối cùng nắm tay xiết ngày càng chặt.
“Ngươi, ngươi… Tiêu Trực, ngươi đã nghe hết rồi sao?” ngực Hữu Hòa đánh trống reo hò không thôi, bất chấp mặt đỏ tâm nóng, cẩn thận truy hỏi, nàng cảm thấy chưa bao giờ căng thẳng như vậy.
Tiêu Trực gần như muốn bóp gãy ngón tay.
“Ngươi nghe thấy rồi… có phải không?” tim Hữu Hòa đập thình thịch, cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-thoi-co-dai/513915/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.