Lúc trước tiền đi làm thêm của cô vẫn còn một ít, cộng với số tiền cưới mà cha mẹ và ông bà anh cho cũng khá nhiều.
Cô không còn một người thân nào khác, mà Lục Niên thì cô không muốn báo cho cô bạn này.
Ngồi chờ trên dãy ghế soát vé, Hạ Vân rơi vào trầm lặng.
Rời khỏi nơi đây, bắt đầu một cuộc sống mới!
Trước lúc lên máy bay, cô quay lại nhìn nơi mình sinh ra và lớn lên 23 năm lần cuối.
Tiếng động cơ máy bay bay lên. Hạ Vân ngồi ở ghế gần cửa sổ ngắm nhìn thành phố nhộn nhịp trở lên mờ dần và bị những đám mây che lấp.
Tạm biệt nơi đây, tạm biệt anh trai nhỏ ngày nào.
_________________
6 giờ 30' sáng, Hà Chí Nghiêm lái xe trở về nhà.
Suốt một đêm thức khuya tăng ca khiến khuôn mặt góc cạnh trở lên bơ phờ mệt mỏi, trong đôi mắt hằn lên tia máu.
Lúc này, quản gia đang chỉ đạo người hầu nấu bữa sáng.
- Thiếu gia đã về!
- Ừ, thiếu phu nhân đâu?
- Cô ấy chưa dậy ạ. Tối qua thiếu phu nhân tự mình xuống bếp nấu cơm tối chờ ngài về, nhưng tới tận nửa đêm vẫn không thấy nên đã đổ bỏ hết rồi ạ!
Cô nấu cơm chờ anh sao? Vậy sao không gọi anh về sớm?
- Sao bà không gọi cho tôi?
- Thiếu phu nhân có gọi cho thiếu gia mà, nhưng sau khi nghe điện thoại xong tâm trạng cô ấy không tốt lắm, cô ấy khóc rất nhiều!
- Cô ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-mong-ngay-anh-nhan-ra/2759107/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.