Mặt bàn còn có thêm bản hợp đồng hôn nhân của cả hai. Bản hợp đồng đã trói buộc cả hai trong cái hôn nhân có danh không phận.
Hà Chí Nghiêm ngồi bất động ở đó, mắt nhìn đăm đăm vào từng hàng chữ.
Những giọt nước mắt vô thức rơi trên trang giấy, nhỏ xuống trong thầm lặng.
Không biết đã bao lâu rồi anh chưa rơi nước mắt. Nhưng giờ đây lại vì từng hàng chữ của cô, tận mắt thấy được tâm sự của cô qua cuốn nhật kí nhỏ này mà rơi lệ.
Khóc vì hối hận, hay vì nhận ra cô quá muộn.
Chính anh cũng không rõ nữa.
Trước giờ là anh cứ mãi ngu muội, là chính anh tự tay đẩy cuộc hôn nhân này tới vực thẳm, tạo ra cho cô vết thương lòng khó xóa mờ.
Bây giờ có hối hận, có muốn bù đắp cũng.....muộn rồi.
Cô.....đã rời đi thật rồi.
- Anh xin lỗi em nhiều lắm, anh sai rồi...sai rồi...
______________________________
Kể từ ngày hôm đó, Hà Chí Nghiêm càng trở lên lạnh lùng hơn trước.
Anh đã tìm Lý Hân và chấm dứt toàn bộ với cô ta, giao cho thuộc hạ của mình xử lí toàn bộ.
Còn mình thì ngày làm việc, tối lại chìm trong men rượu.
Tìm đến rượu để mong say, để quên đi nỗi nhớ cô. Nhưng dường như càng uống càng tỉnh, trong tâm trí lại toàn hình bóng cô.
Thân ảnh nhỏ nhoi nằm cô đơn trong bệnh viện, lúc cô cố giải thích mình không làm Lý Hân bỏng.
Ánh mắt u buồn trong những ngày tối tăm.
Anh rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-mong-ngay-anh-nhan-ra/2759105/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.