Liệu có ai biết đây là cái giây phút Hà Chí Nghiêm cho rằng mình sinh ra là sai lầm?
Thật sự giờ anh chỉ muốn đập đầu vào tường chết quách đi cho xong!
Hà Chí Nghiêm lúng túng cười gượng gạo, anh lấp liếm cho qua nhưng thật sự không biết hé răng ra nói gì:
- Anh... Anh...
- Không ngờ sau mấy năm gặp lại Hà tổng lại trở lên bại hoại như vậy đấy, bộ dáng cao không với tới, tàn nhẫn với mọi người của anh đâu rồi?
- Anh... Vân Vân em nghe anh giải thích đi! Anh thật sự không cố ý giả bộ, anh đau thật đó, tại anh sợ em bỏ đi nên mới cố chạy lại níu em thôi!
- Hành động của anh rất bình thường mà nhỉ, tôi không nhìn ra điểm nào giống người sắp chết của anh đâu đấy!
- Anh...Anh
Hà Chí Nghiêm luống cuống muốn giải thích nhưng một câu nói của cô đã chính thức chặn họng anh. Bất ngờ anh quỳ xuống ôm lấy chân cô.
- Anh... Anh thật sự biết sai rồi, thật ra hôm qua tập mấy lượt anh đã đứng lên đi được rồi. Tại anh sợ mau khỏi quá em sẽ không tới thăm anh nữa nên mới giả bộ. Anh thề lần sau sẽ không lừa em, nếu không anh ra đường sẽ bị...
- Ngưng!
Thấy Hà Chí Nghiêm chuẩn bị thề độc cô liền lạnh giọng cắt ngang câu nói của anh.
- Anh bớt thề thốt linh tinh lại cho tôi, khỏe hay không khỏe cũng là việc của anh. Đứng lên đi khỏi quỳ, tôi chưa chết!
Hà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-mong-ngay-anh-nhan-ra/2759061/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.