Bạch Hạ Vân gần như muốn khóc cho đủ 4 năm qua, giải quyết hết những uất ức trong lòng từ khi kí vào đơn li hôn rời đi.
Hà Chí Nghiêm kéo cô ra khỏi vai mình, anh cúi đầu ngậm lấy môi cô, ngăn chặn âm thanh nức nở uất ức của Bạch Hạ Vân.
Chưa đợi cô nói đồng ý anh đã tiếp tục hôn tới tấp. Cả hai ngã xuống giường, Hà Chí Nghiêm đè lên người cô.
Nụ hôn dài mang theo ham muốn cùng với da thịt ma sát với nhau khiến cho cả hai đều nóng lên. Anh nhẹ giọng dụ dỗ cô:
- Ngoan, mở chân ra cho anh vào nhé...
- Ưm... đừng... đừng mà...
Toàn thân Bạch Hạ Vân như bị điện giật, đôi chân nhanh chóng khép lại, nhưng còn chưa kịp, ngón tay tà ác của anh đã xông vào. Nhịp tim của cô đập liên hồi, nắm chặt lấy ga trải giường thở gấp, cảm giác kích thích đột ngột này khiến cô vừa cảm thấy ngượng ngùng lại vừa cảm thấy muốn nó nhiều hơn, đôi môi bất ra tiếng rên rỉ phóng túng, cảm giác đôi môi ấm áp của anh hôn vào cổ mình, cô cũng phối hợp ngẩng đầu lên.
Một tay của Hà Chí Nghiêm vuốt ve sống lưng cô, môi say mê cắn mút đỉnh mềm mại của cô, một tay lại tách rộng hai đùi của cô ra, chuyên tâm ra vào vùng đất thần bí mềm mại kia.
- A... Ưm.... em... Nghiêm hức hức...
Bạch Hạ Vân cảm nhận được một trận tê dại mà ngón tay của Hà Chí Nghiêm mang lại. Cánh môi hé mở phát ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-mong-ngay-anh-nhan-ra/2758770/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.