Trác Nghi vẫn không thể tin được vào mắt mình khi cầm quyển sổ nhỏ trên tay. Dù đã chuẩn bị khá kỹ lưỡng về tinh thần nhưng vẫn luôn cảm thấy sai sai.
Bỗng trên chân có cảm giác nóng rực cô thoát khỏi dòng suy nghĩ nhìn xuống.
"Nghi! Chị cho em nằm một chút."
Lục Xuyên nằm cô khép hờ đôi mắt giọng cứ như đang làm nũng. Cô làm sao chịu được cái vẻ yêu nghiệt này đây.
Tay cô vô thức vuốt ve mái tóc đen láy của anh. Cảm giác khi chạm vào thực sự rất không chân thật. Rất nhanh cảm xúc ấy liền bị cô gạt bỏ. Cô nhỏ giọng như tự nói với chính mình.
"Tiểu Xuyên! Sau khi mọi chuyện kết thúc chị sẽ trả tự do cho em."
Chiếc xe sang trọng lái về Lục gia.
Trước hết phải đưa Lục Xuyên về trước.
"Lục Xuyên đến nhà rồi. Dậy đi!" Trác Nghi nhỏ giọng gọi.
Lục Xuyên mơ màng mở mắt ra nhìn cô. Anh ngồi dậy dụi dụi mắt nhìn xung quanh. Chợt níu tay cô, ủ rũ.
"Em muốn ở với chị. Chị không được bỏ em."
"..." Trác Nghi.
"..." Tài xế.
Nhà họ Lục thấy hơi lạ xe đỗ lại khá lâu nhưng chẳng thấy ai bước xuống.
"Con ra xem có chuyện gì?"
"Vâng! Để con đi xem."
Lục Lâm bước ra ngoài.
Cánh cửa cũng vừa lúc mở ra.
Lục Xuyên cứ như đứa trẻ níu tay cô.
Nhìn thấy như vậy càng làm máu nóng trong người Lục Lâm tăng lên.
"Mày có thôi đi không. Cút ngay vào nhà. Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-em-trai-nho-la-chong-toi/2686801/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.