Chương trước
Chương sau
Anh ta cảm nhận được máu tanh trong miệng mình. Cố gắng nén giận vì Trác Nghi cũng có ở đây. Chẳng lẽ, anh ta lại so đo với một tên ngốc sao.

Lục Xuyên vén mái tóc cô sang một bên.

"Em ra đây làm gì?"

Trác Nghi hơi khựng lại một chút với thái độ của Lục Xuyên. Lại thấy anh ám chỉ người phía sau.

"Em ra nghe điện thoại."

Nhìn vẻ tình tứ của hai người lại khác với những gì anh ta nhìn thấy. Trong lòng anh ta cười lạnh bên ngoài vẫn tỏ ra không có gì.

"Tình cờ gặp nhau cũng là duyên. Anh mời hai em dùng cơm."

Trác Nghi không thích cũng không tiện từ chối.

"Được!"

[...]

Nhà hàng X.

Anh ta ngồi đối diện với hai người.

Trác Nghi càng thấy hài lòng với biểu hiện của cậu em trai này.

"Tôm anh bóc vỏ rồi, em ăn thử có ngon không?" Anh gấp đưa đến miệng cô.

Trác Nghi khẽ cười cắn một cái.

"..." Lục Lâm đen mặt.

Lục Xuyên lúc này mới nhìn sang Lục Lâm cười cười.

"Anh hai bị đau nên không ăn được hả?"

Câu hỏi ngây ngô của anh làm Trác Nghi bật cười.

Lục Lâm nghiến răng nghiến lợi thì hít hà một tiếng vì chạm vào vết thương.

"Hừ! Ăn cơm chó cũng đủ no rồi."

Lục Xuyên nghiêng đầu.

"Thức ăn ngon lại không ăn muốn ăn cơm chó. Anh hai lạ quá."

"..." Lục Lâm.

Vì ba người ngồi ở bên ngoài vì vậy lời Lục Xuyên nói những vị khách ngồi gần đó đều nghe thấy.

Âm thanh cười rộ lên của họ khiến cho Lục Lâm càng tức giận, lẫn xấu hổ với thằng em trai ngốc này.

Anh ta đứng bật dậy không nói lời nào xoay người bỏ đi.

Trác Nghi nhìn anh đầy hoài nghi.

"Là em cố ý."

Lục Xuyên nhìn cô, bĩu môi.

"Em có làm gì đâu. Mọi người khó hiểu quá."

Vừa rồi nhìn lúc anh bóc vỏ tôm, cách nói chuyện lẫn phản ứng nhạy bén khi gặp Lục Lâm khiến cô từng nghĩ Lục Xuyên giả ngốc.

Giờ nhìn biểu cảm ngây ngô của anh, Trác Nghi lại thở dài. Do cô suy nghĩ quá nhiều rồi.

Ăn uống một lúc cô chợt nhớ đến chiếc áo mình vừa chọn ở cửa hàng nhìn anh rõ ràng áy náy. Do Lục Lâm quấy rối khiến cô quên mất.

"Chiếc áo lúc sáng chị chọn cho em... Chị xin lỗi. Để trở về thành phố B chị sẽ tặng em cái khác."

Lục Xuyên rũ mắt xuống dường như không vui.

Trác Nghi đứng dậy đi đến bên cạnh anh, ôm anh dỗ dành cứ như đang ôm một đứa trẻ to xác.

Lục Xuyên tựa vào ngực cô vô cùng hưởng thụ, đôi môi khẽ nhếch lên. Thơm quá đi mất! Mình lại nhớ đêm hôm đó. Nhưng phải nhịn...

Tiếng chuông điện thoại đáng ghét phá vỡ sự hưởng thụ của Lục Xuyên. Anh chỉ muốn ném nó xuống sông cho rồi.

Trác Nghi cầm điện thoại lên, mày khẽ nhíu lại.

"Chị nghe điện thoại."

Trác Nghi cầm điện thoại ấn nghe bước ra ngoài.

Mọi hành động của cô đều được anh thu vào tầm mắt.

Tay gõ gõ lên bàn.

Chợt giọng nói của người đàn ông trung niên phía sau vang lên đầy kinh ngạc.

"Lục tam gia! Ngài về nước từ khi nào vậy?"

Lục Xuyên hờ hững tựa lưng vào ghế, nâng mắt nhìn người trước mặt mình.

"Gió nào đưa chú đến đây?"

"Haha... Tôi đến thu nợ. Cũng sắp xong việc rồi. Tôi có vinh dự mời tam gia vài ly không?"

"Dịp khác. Tôi có việc quan trọng phải làm."

"Vậy..."

Trác Nghi vừa đến cửa thấy có người đứng cạnh Lục Xuyên mà có vẻ khá quen. Cố ý thử anh một lần nữa, cô không vội bước vào mà nép vào một gốc quan sát.

Chợt nghe âm thanh nháo nhào của Lục Xuyên.

"Chú này lạ quá cứ nắm tay nắm chân. Chú là người xấu."

"..." Trương Hiến nghệch mặt ra, miệng giật giật. Trong đầu ông ta chỉ là dấu chấm hỏi to đùng. Ủa, ai có thể cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không?

Phục vụ thấy vậy liền bước đến ngăn cản.

"Xin lỗi quý khách! Nếu ngài cứ quấy rối vị thiếu gia này chúng tôi buộc phải gọi bảo vệ."

"Tôi... Ta..." Trương Hiến càng mờ mịt nhìn Lục Xuyên.

Nhận được ánh mắt của anh, ông liền hiểu ý phối hợp. Gương mặt giận dữ quát.

"Hừ! Nhóc con nhớ mặt ông đây."

Trác Nghi nhìn người đàn ông bước qua mình. Thấy ông ta đã đi xa, cô mới bước đến.

Lục Xuyên vừa nhìn thấy cô, ánh mắt đầy tủi thân như muốn khóc. Thân hình cao lớn cứ như đứa trẻ níu tay cô.

"Nghi! Ông ta thật đáng sợ."

Trác Nghi lại mềm lòng với ánh mắt này.

"Nói chị nghe đã xảy ra chuyện gì?"

"Em vừa đứng dậy muốn tìm chị không ngờ lại va phải ông ấy. Em cũng đã xin lỗi nhưng ông ấy rất hung dữ." Lục Xuyên càng nói càng nhỏ.

"Không sao rồi. Chúng ta về thôi."

"Vâng!"

[...]

Trương Hiến nhìn hai người bước lên xe mà trong đầu đều là hắc tuyến.

"Tam gia đang chơi trò gì đây? Tự dưng mình lại trở thành người xấu."

Lắc đầu một cái thở dài, ông ta cũng lên xe rời khỏi.

***

Khách sạn Kỷ Hoa.

Hai người bước xuống xe, một người đàn ông như chờ sẵn lao đến phía Trác Nghi, ánh mắt dữ tợn. Trong tay ông ta là con dao sắc nhọn.

Chưa kịp phản ứng, Trác Nghi đã được Lục Xuyên kéo vào lòng. Còn mình bị con dao sắc nhọn cứa vào cánh tay. Máu bắt đầu lan rộng ướt cả một mảng lớn.

"Lục Xuyên!" Trác Nghi hoảng hốt khi nhìn thấy máu đỏ thắm ướt cả tay áo chảy dọc xuống bàn tay.

"Em không sao? Chị có bị thương không?" Anh lo lắng kiểm tra cho cô mà quên mất mình mới là người bị thương.

"Tay em chảy nhiều máu lắm. Đến bệnh viện nhanh lên."

Hồi phục tinh thần, cô kéo Lục Xuyên lên xe nhanh chống đến bệnh viện sau khi quấn chặt cánh tay anh cầm máu.

"Thả tôi ra, thả tôi ra."

Người đàn ông quát lên khi bị bảo vệ bắt giữ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.