Câu trả lời đó chẳng khác nào một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt Mục Triết Hàn.
Từ lâu đã biết, hai anh em Mục thị đã không thuận hoà. Vậy nhưng nói thẳng mặt nhau thế này thì đúng là hơi... quá rồi.
Mục Triết Hàn vẫn giữ nguyên nụ cười, chỉ là đôi mắt lại lạnh lẽo đến đáng sợ.
"Trì Khiêm à! Em có cần phải phản ứng thái quá như vậy không?"
"Tôi không thích thì nói là không thích. Có gì sai sao?"
Hai người đối diện nhau, mỗi người đều hừng hừng sát khí. Những người ở đó đều căng thẳng đến mức chẳng ai dám lên tiếng can ngăn. Nhưng nếu như tiếp tục như thế, vậy thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện mất thôi.
"Hai vị thiếu gia! Lão gia cho gọi hai người."
Mục Trì Khiêm nheo mắt, nhìn lão Vương vua mới xuất hiện.
"Ông ấy cũng đến sao?"
Anh lạnh giọng hỏi. Lão Vương cúi đầu rồi đáp.
"Vâng! Thưa nhị thiếu gia. Lão gia cho tôi đến gọi hai vị vào trong."
Mục Triết Hàn khẽ nhún vai rồi xoay người đi. Lão Vương nhìn Mục Trì Khiêm rồi nhỏ giọng nhắc nhở.
"Nhị thiếu gia! Lão gia..."
"Lão Vương! Ông đi trước, tôi sẽ vào ngay."
"Vâng!"
Lão Vương cúi đầu chào anh rồi xoay người đi. Mục Trì Khiêm hít thở một hơi thật sâu, nơi đáy mắt dâng lên một cảm xúc phức tạp. Đương nhiên là anh biết, ông ấy cho gọi anh vào trong là vì chuyện gì.
Khẽ quay sang nhìn cô, anh nhỏ giọng nói.
"Tôi phải đi một lát! Cô ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-diu-dang-hon-anh/2685479/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.