Cả đám đông trở nên im lặng. Ai nấy đều không dám mở miệng nói gì cả.
Mục Trì Khiêm cẩn thận giúp cô kéo lại dây kéo, động tác nhẹ nhàng lại rất ôn nhu. Sau khi chỉnh lại chiếc váy cho ngay ngắn, Mục Trì Khiêm lại vô tình nhìn thấy vài vết xước trên vai cô.
Đôi mắt lạnh lùng mang theo chút dịu dàng nhìn cô rồi nói.
"Sao lại bị thương?"
Doanh Doanh vẫn luôn im lặng, giờ nghe anh hỏi thì liền ngước mắt lên nhìn. Đôi mắt ngây thơ giờ lại lấp lánh nước, như nhìn vào liền khiến cho người ta có cảm giác đau lòng.
Mục Trì Khiêm hít một hơi thật sâu, cố nén lại sự tức giận của mình. Bàn tay to lớn đưa lên, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước đang trực chờ rơi ra từ nơi khoé mắt của cô. Giọng nói dịu dàng nhưng lại mang theo cả sự tức giận hỏi lại lần nữa.
"Tại sao lại bị thương?"
Doanh Doanh cúi mặt xuống, nhỏ giọng trả lời.
"Lúc nãy xô xát nên vô tình bị cào trúng."
"Là ai?"
"Tiểu thư nhà họ Cao, Cao Yến."
Nghe xong câu trả lời, đôi mắt lạnh lùng của anh ngước lên nhìn người đang đứng cách xa phía sau lưng cô. Mà lúc này đây, Cao Yến đang cảm thấy vô cùng sợ hãi. Ai cũng nói, Mục Trì Khiêm rất đáng sợ. Quả nhiên... quả nhiên là cực kỳ đáng sợ.
"Cao Yến Yến..."
Mục Trì Khiêm lạnh giọng gọi tên khiến Cao Yến giật mình. Nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của anh, cô ta giống như là bị đóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-diu-dang-hon-anh/2685474/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.