Người vừa mới lên tiếng chẳng ai khác chính là Hạ An An. Cô ta từ phía xa đi tới, nhìn thấy Doanh Doanh liền lên tiếng châm chọc.
Trương Viên nhìn thấy thì liền buông tóc của Linh Lan ra. Quay sang nhìn Hạ An An, bà ta cười đon đã.
"Hạ nhị tiểu thư! Cô cũng đến đây sao?"
"Thẩm phu nhân! Đan Đan là bạn thân của con, đương nhiên là con phải đến."
"Đan Đan có được người bạn tốt như con đây, thật là quý hóa quá."
"Thẩm phu nhân, dì lại khách sáo quá rồi."
Trong lúc hai người kẻ tung người hứng, Doanh Doanh đã nhanh tay dìu Linh Lan đứng dậy. Linh Lan nhìn cô, đôi mắt đỏ hoe trông thật đáng thương.
"Cô không sao chứ?"
"Tôi không sao! Cảm ơn cô."
Lúc này, Hạ An An mới nhớ, trước mặt còn có Hạ Doanh Doanh. Quay sang nhìn cô, Hạ An An nói.
"Dì Thẩm! Dì có biết cô gái này là ai không?"
Trương Viên Viên nhìn sang Doanh Doanh rồi nhíu mày hỏi.
"Cô ta là ai?"
Hạ An An cười, nụ cười chẳng có chút thiện ý nào.
"Dì Thẩm à! Cô ta là Hạ Doanh Doanh, là đứa con hoang mà ba con đã nuôi suốt mười mấy năm trời.
"À...Vậy chẳng phải là Hạ đại tiểu thư sao?"
"Không không! Dì phải gọi cô ta là Mục Thiếu phu nhân mới đúng. Bởi vì cô ta nói, cô ta chính là vợ sắp cưới của Mục nhị thiếu gia... Mục Trì Khiêm.
Trương Viên Viên nghe xong thì liền mở to mắt nhìn Doanh Doanh. Trên gương mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-diu-dang-hon-anh/2685183/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.