Mục Trì Khiêm cùng Thẩm Vinh đi gặp gỡ vài người, uống vài ly rượu xã giao rồi liền tìm cách rời đi. Anh nhìn tới nhìn lui, anh cũng không thấy bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc của cô đâu.
Không tìm được vợ nhưng lại gặp được người bạn thân" chí cốt " của mình. Khoảnh khắc hai người đứng đối diện nhau, hai ánh mắt nhìn nhau, Đinh Duật Phàm thật sự là chỉ muốn độn thổ ngay tức khắc.
"Đinh Duật Phàm... Đã lâu không gặp. "
Đinh Duật Phàm nhìn anh, trên môi khẽ nở ra một nụ cười gượng. Bước thật chậm đi về phía người bạn của mình, Đinh Duật Phàm nhỏ giọng nói.
"Cũng mới hơn một tuần không gặp thôi mà. Sao vậy? Cậu nhớ tôi sao?"
Mục Trì Khiêm cười như không cười mà đáp.
"Đúng vậy! Tôi nhớ cậu, thật sự rất nhớ cậu đó."
"Ây da... lão Khiêm à! Tôi chỉ là muốn giúp cho cậu thôi mà."
"Giúp tôi sao? Cậu tốt quá nhỉ!"
"Ừ thì... tôi muốn giúp cậu thật mà."
"Tôi cần cậu giúp sao? Cậu không hại chết tôi là may rồi."
"Đừng có nói khó nghe vậy chứ."
Mục Trì Khiêm nhìn Đinh Duật Phàm một lúc rồi khẽ thở dài. Đặt tay lên vai người bạn của mình, anh lắc đầu nói.
"Hôm nay người trong lòng đi lấy chồng rồi cậu đau lòng lắm có đúng không?"
Nghe đến đó, sắc mặt Đinh Duật Phàm liền lập tức thay đổi. Nhìn về phía anh Đinh Duật Phàm nói.
"Cậu không xát muối vào tim người khác thì không vừa lòng có đúng không?"
"Ây da...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-diu-dang-hon-anh/2685182/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.