Nghe có giọng nói, tất cả mọi người đều hướng tầm mắt nhìn về phía cửa. Thẩm Linh Lan nhìn thấy Đinh Duật Phàm từ bên ngoài bước vào, nơi đáy mắt hiện lên một tia đau xót.
“Sao anh lại tới đây?”
Đinh Duật Phàm bước đến bên cạnh cô, trên môi khẽ nở ra một nụ cười nhạt.
“Anh sợ em xảy ra chuyện… Nên mới đến đây xem sao. Kết quả lại không ngờ tới, bản thân có thể nghe được những lời mà bình thường sẽ chẳng bao giờ được nghe.”
Đôi mắt âm trầm mang theo sự thất vọng nhìn về phía Thẩm Đan Đan. Đối diện với ánh mắt đó, cô ta lại chẳng có mảy may một chút cảm giác nào.
Linh Lan nhìn biểu cảm của anh, cô đưa tay khẽ nắm lấy tay anh rồi nói.
“Vì một người như vậy mà đau lòng, không đáng đâu.”
Nghe xong câu nói đó, Thẩm Đan Đan liền trừng mắt nhìn cô.
“Mày có giỏi thì nói lại thêm một lần nữa xem.”
“Thẩm Đan Đan, tôi nói anh ấy vì một người không ra gì như cô mà đau lòng… không đáng.”
“Mày giỏi lắm!”
Vừa nói, cô ta vừa đưa tay muốn đánh cô. Kết quả, cổ tay mảnh mai lại bị Đinh Duật Phàm giữ chặt. Ánh mắt đau lòng đó giờ đã chẳng còn nữa rồi. Đinh Duật Phàm nhìn Thẩm Đan Đan, trong đôi mắt ấy giờ chỉ còn lại sự lạnh lùng mà thôi.
Thẩm Đan Đan liếc nhìn Đinh Duật Phàm, trong đôi mắt của cô ta hiện rõ sự khinh bỉ.
"Đinh Duật Phàm, nếu như anh đã biết thì tôi cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-diu-dang-hon-anh/2685174/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.