Mục Trì Khiêm và Doanh Doanh về đến biệt thự thì cánh cổng đã được mở ra. Bên trong sân, hai chiếc xe sang trọng đổ cạnh nhau, đèn trong nhà cũng đã được bật sáng. m
Mục Trì Khiêm lái xe đậu vào bên cạnh hai chiếc xe ấy, Doanh Doanh đi xuống rồi vội bước vào trong.
Bên trong phòng khách, trên chiếc ghế sofa, Hạ An An ngồi đó, đôi mắt mang theo nét buồn tĩnh lặng. Bước vội đi về phía An An, Doanh Doanh ngồi xuống bên cạnh rồi hỏi.
“An An! Cô không sao đấy chứ?”
Hạ An An lúc này mới ngẩng mặt lên, nhìn sang người bên cạnh rồi khẽ nở một nụ cười buồn.
“Tôi không sao! Cảm ơn chị đã quan tâm.”
“Đúng vậy! Cô ấy chẳng sao cả, chỉ là lúc nãy nếu tôi không tới kịp thì chắc chắn sẽ có rất nhiều sao.”
Doanh Doanh đưa mắt nhìn sang người vừa mới lên tiếng. Cô nhìn thấy gương mặt của Kỳ Thiếu Thương hình như không được vui cho lắm.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
“Cũng không có chuyện gì to tát đâu. Chỉ là có người bị đánh bằng roi mây. Suýt chút nữa còn bị người ta lấy muối rắc lên thôi.”
Lời nói của Kỳ Thiếu Thương nhẹ nhàng như cơn gió, nhưng độ sát thương lại cực kỳ cao. Bị đánh bằng roi mây đã là đau lắm rồi, lại còn rắc muối lên trên nữa… thật sự cảm giác đó, Doanh Doanh chưa từng dám nghĩ tới.
Đưa tay nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Hạ An An, cô nhỏ giọng hỏi.
“Rốt cuộc đã xảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-diu-dang-hon-anh/2685167/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.