Chiếc xe đen sang trọng dừng lại ở bãi đỗ xe riêng dành cho Tổng Giám đốc của tập đoàn Mục thị. Lái xe vào bãi đỗ, Mục Trì Khiêm mở cửa xe cho Doanh Doanh bước xuống, hai người cùng nhau đi vào thang máy dành riêng cho Tổng Giám đốc tập đoàn Mục thị. Chỉ là cũng không hiểu tại sao, khi cánh cửa thang máy đóng lại, trong lòng cô lại dấy lên một cảm giác lạ lẫm.
Bàn tay anh đan vào tay cô, cảm giác ấm áp truyền đến khiến trái tim cô bỗng chốc lại bình yên đến lạ. Đôi mắt dịu dàng nhìn cô, anh nhỏ giọng hỏi.
“Sao vậy hả?”
“Không hiểu sao em lại cảm thấy có chút sợ.”
“Sợ gì chứ… Trời có sập xuống thì cũng có anh chống cho em mà.”
Doanh Doanh im lặng nhìn anh, nhìn vào đôi mắt dịu dàng nhưng vẫn phản phất đâu đó chút lạnh lẽo ấy, cô lại bật cười. Phải rồi… Bên cạnh cô chẳng phải có anh sao… Cô không cần anh giúp cô chống cả bầu trời, chỉ cần anh mãi mãi nắm chặt lấy tay cô đi hết những chông chênh phía trước mà thôi. Dù là ngày nắng đẹp hay là mưa sa bão tố, cô cũng chỉ cần có anh mà thôi.
Cúi người xuống hôn nhẹ lên môi cô, anh vẫn cứ dùng cái ngữ điệu nhẹ nhàng mà nói.
“Đừng lo cũng đừng sợ gì cả. Không cần biết là xảy ra chuyện gì, chỉ cần em không lùi bước, bàn tay này anh sẽ nắm mãi không buông.”
“Nói được thì phải làm được đó nha.”
“Tất nhiên rồi! Chỉ là… Em cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-diu-dang-hon-anh/2685163/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.