Ngoài trời bỗng dưng lại đổ mưa. Người ta nói, ngày mà bầu trời đổ mưa chính là ngày mà lòng người buồn nhất…
Mười giờ tối ở quán Bar…
Hắc Mộc Yên Chi ngồi ở quầy rượu, đôi mắt xinh đẹp pha chút men say. Một ly rồi lại một ly nữa, cô hình như là có chút say rồi. Ừ thì say rồi cũng tốt, ít nhất là có thể khiến cô cảm thấy vui vẻ hơn.
Vậy nhưng mà… Cô lại chẳng thấy vui chút nào…
Chếnh choáng men say, cô lại càng thêm nhớ đến những chuyện đã cũ. Nhớ đến những chuyện cũ, cô lại nhớ đến cậu nhóc năm nào. Nhớ đến cậu… càng nhớ lại càng thấy đau lòng. Rõ ràng ngày đó, cậu đã nói sẽ đợi cô kia mà… Tại sao bây giờ lại yêu người khá mất rồi?
“Mục Trì Khiêm… có phải…anh giận em ngày đó đã bỏ anh đi cho nên mới làm như vậy để cho em thấy đau lòng có đúng không?”
Tự lẩm bẩm một mình, cô lại cảm thấy buồn cười. Đôi môi đỏ mọng cong lên một nụ cười đẹp đẽ, vậy nhưng tại sao nước mắt lại lặng lẽ rơi.
Bao lâu nhỉ…
À … hình như là lâu… rất lâu rồi… chí ít cũng đã hơn mười năm rồi thì phải.
Ừ… mười năm! Mười nẳm rồi cô mới lại được gặp anh. Chỉ là ngày gặp lại này, cô chưa từng lường trước được. Cô từng nghĩ, ngày gặp lại, anh và cô sẽ rất vui, rất hạnh phúc, sẽ có thể cùng nhau viết tiếp câu chuyện tình dang dở năm nào. Vậy mà… ngày gặp lại, anh đã là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-diu-dang-hon-anh/2685113/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.