Nghe hết câu hắn nói, đôi mắt lạnh lùng của Mục Trì Khiêm khẽ híp lại. Trong đôi mắt đó tràn ngập mùi sát khí, y như thể muốn ăn tươi nuốt sống người trước mặt ngay lập tức.
Gương mặt điển trai mang theo sự điềm tĩnh đến lạ lùng, anh khẽ nhếch môi cười rồi nói với Vương Thừa Vũ.
"Ý tốt của mày tao nhận không nổi. Nhưng có điều... Khuyên mày một câu thật lòng. Đồ của người khác thì đừng nên mơ mộng tới. Chơi với dao thì có ngày sẽ đứt tay."
Vương Thừa Vũ im lặng nhìn chằm chằm vào người trước mặt. Bao nhiêu năm không gặp, người ấy đã khác đi rồi. Nếu là Mục Trì Khiêm của nhiều năm trước, nghe xong mấy lời đó thì e là hắn sẽ không còn cơ hội để bước ra khỏi đây đâu.
Nghĩ lại cũng đúng, đã bao nhiêu năm trôi qua, là con người ai rồi cũng sẽ thay đổi mà thôi.
Đôi môi kéo ra một nụ cười nhạt, Vương Thừa Vũ nhìn anh rồi nói.
"Xem ra, mày quả thật rất yêu cô gái đó."
"Nếu như mày đã biết điều đó thì hãy tránh xa cô ấy ra."
"No! Không không! Thứ mà mày càng trân trọng thì tao lại càng muốn chà đạp. Bởi vì cảm giác khi mình thấy mày đau khổ... rất là tuyệt vời."
"Vậy phải xem mày có bản lĩnh đó hay không."
"Được! Vậy thì chúng ta sẽ cùng đợi xem."
Trong một khoảnh khắc, ánh mắt hai người cứ thế mà đối chọi nhau. Dường như trong ánh mắt đó đều ẩn chứa sự căm ghét đến cực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-diu-dang-hon-anh/2685086/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.