Chương trước
Chương sau
Đôi mắt của Lê Đình Phong chứa đựng sự vui vẻ, con người trong thâm thúy và sáng ngời.
Thẩm An Nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, trong khi ánh mắt liếc qua cảm giác Lệ Đình Phong vẫn đang nhìn cô, ánh mắt của anh mặc dù rất nhạt, nhưng cũng tràn đầy cảm giác áp chế mạnh. mẽ, giống như một mũi tên sắc bén có sức mạnh xuyên thấu, đánh vào trái tim.
Thẩm An Nhiên mở miệng nói: "Không biết năm nay có tuyết rơi hay không"
"Lúc này mới tháng bảy, vẫn còn sớm."
Là còn sớm, nhưng người ta luôn nhịn không được mà nghĩ xa xôi, ở phía nam Sài Gòn, mùa đông rất ít tuyết rơi, nhiệt độ sẽ không quá nóng cũng sẽ không quá lạnh, lần tuyết rơi gần nhất vẫn là ba năm trước đây, năm đó cũng lên hot search.
Thân thể của Thẩm An Nhiên sợ lạnh, vừa đến mùa đông thì tay chân đã rét run, nhưng cô lại rất thích ngắm tuyết rơi.
"Em rất thích tuyết rơi sao?"
Thẩm An Nhiên suy nghĩ một chút, trả lời: "Không tính là quá thích, chỉ là hiếm thấy, dù sao phía nam rất ít thấy được tuyết rơi" Mọi người tất yếu sẽ bị vật hiếm thấy hấp dẫn.
"Mùa đông năm nay chúng ta có thể đi lên phía bắc, bên đó tuyết lớn, chúng ta có thể đi xem cảnh tuyết"
Một giọng nữ mê đắm phát ra từ dàn âm thanh trong xe, như thể lời tâm tình thỏ thẻ: Tôi là chim yến đến từ phía nam, tại sao lại mê luyến cái lạnh ở phương bắc.
Còn rất hợp với tình hình, Thẩm An Nhiên theo tiếng ca nói: "Em thích tuyết rơi, nhưng vừa vặn lại không chịu được lạnh, cho nên anh vẫn nên đưa Hạ Minh Nguyệt đi thôi."
Thẩm An Nhiên là cái hũ không mở điển hình, rõ ràng bầu không khí buổi tối tốt như vậy mà cô hết lần này tới lần khác nhắc đến Hạ Minh Nguyệt.
Bây giờ ngay cả người lái xe phía trước cũng cảm thấy bầu không khí không đúng lắm.
Xe chạy vào con đường núi thoai thoải, chỉ còn lại một dãy đèn đường hiu quạnh, trong biệt thự có ánh đèn.
Chu Thần Phù còn chưa ngủ, nghe thấy tiếng động cơ xe bên ngoài cô lập tức mở cửa ra, đứng ở cửa liền nhìn thấy Thẩm An Nhiên đi ra từ trong xe.
"Cô Nhiên, cô và tổng giám đốc Phong đã về rồi."
"Ừ."
"Hai người có đói không? Có muốn ăn một chút gì đó không" Lúc này mới có tám giờ, buổi chiều Chu Thần Phù nhận được tin nhắn, biết bọn họ buổi tối ăn ở bên ngoài nên cô ở nhà tùy ý làm một chút đồ ăn.
Thẩm An Nhiên: "Không cần, đã ăn rồi."
Chu Thần Phù nhìn bộ dáng của Lệ Đình Phong và Thẩm An Nhiên, rõ ràng hai người cách gần như vậy nhưng chỉ có cảm giác rất xa cách, điều này chẳng lẽ chính là bằng mặt không bằng lòng sao?
Chu Thần Phù đứng ở cửa ra vào, đợi hai người bọn họ tiến vào, sau đó cô ấy đóng cửa lại rồi mới đi vào.
Trong phòng ấm áp hơn rất nhiều, Thẩm An Nhiên cởi áo khoác trên người ném lên trên ghế sô pha, trở lại phòng ngủ lập tức đi tắm rửa và đổi lại bộ quần áo ngủ thoải mái dễ chịu.
Lệ Đình Phong hôm nay uống nhiều rượu, nhưng anh thuộc về loại người uống rượu không lên mặt, điển hình có thể giả bộ, hết lần này tới lần khác bước chân còn rất ổn ăn nói rất rõ ràng, nhưng có một đặc điểm, khi anh
uống rượu còn trầm tĩnh hơn so với người bình thường, ánh mắt đặc biệt lạnh. lùng, say càng nặng thì mắt càng sáng.
Lệ Đình Phong uống nửa bát trà giải rượu rồi từ trong túi quần lấy điện thoại di động ra, khi lên mạng liền hiện lên mấy cái tin tức.
Triệu Việt chính là người cuồng công việc, mười tin nhắn thì chín tin nhắn là bàn công việc còn có một tin nhắn là hỏi anh có ở đây không.
Lệ Đình Phong ấn huyệt thái dương của mình rồi ấn vào xem, tất cả đều liên quan đến đảo Phương Văn, anh rất nhanh trả lời một câu.
"Đảo Phương Văn đảo tôi giao cho Thẩm An Nhiên xử lý, về sau cô ấy toàn quyền phụ trách, cậu bàn giao lại với cô ấy một chút."
Triệu Việt gửi đi gửi một khuôn mặt dấu chấm hỏi, thấy Lê Đình Phong không có trả lời, sau đó liền gửi một câu đã hiểu.
Đem tin tức xác nhận gửi cho Thẩm An Nhiên, Thẩm An Nhiên tắm rửa xong đi ra liền thấy Triệu Việt gửi tin nhắn đến.
Điện thoại quá nhỏ, rất nhiều nội dung đều thấy không rõ lắm, Thẩm An Nhiên bật máy tính lên thì có mấy cái phương án.
Cảm giác say rượu càng mạnh, Lệ Đình Phong đè đầu Thẩm An Nhiên xuống cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Ở bên trong phòng ngủ rất yên tĩnh, tần suất thở gấp đều đặn vô cùng rõ ràng, âm thanh của môi lưỡi quấn quýt dây dưa khiến cho người ta mặt đỏ tim đập.
Thẩm An Nhiên bị hôn đến tỉnh lại, bất tri bất giác nhớ tới, Lê Đình Phong sau khi uống say còn có một điểm rất quan trọng chính là một khi say rượu, anh liền trở nên giống như sói đói, đè cô lên giường và bắt nạt theo nhiều kiểu.
Cơn say phát tác, Lệ Đình Phong có chút không khống chế được hành động của chính mình, phần môi mềm mại lại khiến cho anh dư vị vô cùng, sau đó dứt khoát đem cả người cô áp dưới thân thể, cánh tay gối lên phía sau cổ của cô...
Thẩm An Nhiên biết rõ, trong việc này cô không phải là đối thủ của Lệ Đình Phong, có trốn cũng trốn không thoát nên dứt khoát đẩy mạnh lồng ngực rắn chắc của anh ra.
"Dùng biện pháp, em không muốn uống thuốc tránh thai"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.