Chương trước
Chương sau
Thẩm An Nhiên đi đến trước mặt Thẩm An Phú, trên mặt mang theo sự hờ hững và lạnh lùng khiến cho người khác không rét mà run: "Thẩm An Phú,
anh nói là tôi hại chết bố, anh cho rằng đem toàn bộ trách nhiệm giao cho tôi
thì anh có thể yên tâm thoải mái cho rằng cái chết của bố không có một chút liên quan nào đến anh sao? Chỉ cần đầu óc anh bình thường một chút, quan tâm bố một chút thì sẽ không bỏ mặc ông ấy đi ký hợp đồng vậy thì ông ấy sẽ không chết, nhà họ Thẩm cũng sẽ không phá sản như vậy rồi!"
Có ai không trốn tránh trách nhiệm chứ? Khi thể hiện lòng căm thù thì ngôn ngữ giống như một con dao có thể đâm người ta máu tươi đầm đìa.
Vào lúc này Thẩm An Phú tiếp xúc với ánh mắt của cô, vô ý thức mà lui về sau, cảm thấy sợ hãi và khô khốc trong lòng như một con thú bị mắc kẹt trong vũng bùn lầy, vùng vẫy cũng không làm gì được.
Người phụ nữ nắm tay anh ta rõ ràng cảm thấy anh ta đang run rẩy, đổi mặt với sự chất vấn lạnh lùng của Thẩm An Nhiên, cô ta cũng có chút ít sợ hãi, không biết người phụ nữ này có phải đang ỷ lại vào người đàn ông bên cạnh không.
Hiện tại sau khi biết rõ Thẩm An Phú đã sợ hãi, một cảm giác khác thường mạnh mẽ nổi lên, cảm thấy người đàn ông này thật sự vô dụng, rõ ràng còn sợ cả em gái mình.
Cô ta dùng sức bấm véo cánh tay của Thẩm An Phú: "An Phú, đây là cô ta đang trốn tránh trách nhiệm, lẫn lộn đầu đuôi."
Sự đau đớn ở trên cánh tay bỗng dưng kéo thần chí của Thẩm An Phú trở về và sau đó ngay lập tức đưa tay lên sau khi bị lời nói của người phụ nữ kích động.
Thẩm An Nhiên không sợ chút nào, ánh mắt lạnh lùng mà dõi theo cánh tay trên không trung của anh ta, chỉ cần hôm nay một cái tát này của Thẩm An Phú đánh vào mặt cô thì từ nay trở đi cô và anh ta sẽ đoạn tuyệt quan hệ!
Lúc này, những lời nói của bố cô gọi cho cô trước khi chết cứ quanh quẩn trong tâm trí cô.
"An Nhiên, giúp bố chăm sóc tốt cho anh của con."
Một cái tát kia của Thẩm An Phú cuối cùng cũng không rơi xuống như cô mong đợi.
Anh ta thu tay lại khuôn mặt lạnh lùng, gằn từng chữ: "Thẩm An Nhiên mày cho rằng mày thật sự rất giỏi sao? Chỉ cần những người có liên quan với mày đều bất hạnh, mày chính là cái ngôi sao tai họa, biết Tần Minh không, mày có biết tại sao anh ta phải xuất ngoại không? Chính là bị Lệ Đình Phong ép đi đấy! Lệ Đình Phong chèn ép Toàn Tâm, không ai dám hợp tác với anh ta, trong mắt người ngoài thì cũng sắp trở thành nhà họ Thẩm thứ hai rồi nên Tần Minh bất đắc dĩ phải lựa chọn xuất ngoại, lúc này mới bảo toàn được Toàn Tâm."
Vẻ mặt của Thẩm An Phú vặn vẹo: "Lệ Đình Phong tại sao phải nhằm vào Tần Minh thì mày có lẽ sẽ biết rõ hơn bất kì ai khác."
Toàn thân Thẩm An Nhiên cứng đờ, ánh mắt toát ra sự không thể tin nổi, run rẩy hỏi: "Anh nói cái gì?"
Thẩm An Phú dừng lại một chút, thay đổi giọng điệu, trong lúc vui vẻ mang theo sự mỉa mai: "Xem ra mày vẫn chưa biết, mày nói mày còn có mặt mũi nào để sống trên cõi đời này, Thẩm An Nhiên mày tự cho là may được gả cho một người đàn ông tốt, hưởng thụ tất cả mọi thứ anh ta làm cho mày nhưng lại làm cho người bên cạnh bị bới ra ngay cả xương cốt cũng không
còn."
Thẩm An Nhiên trầm ngâm suy nghĩ, khi nghe được nửa câu đầu tiên, cô
không chịu được mà che miệng, cắn chặt môi dưới trước khi phát ra âm thanh run rẩy.
Thì ra là như vậy, sự thật việc Tần Minh xuất ngoại vậy mà lại thành ra như thế này.
Cô làm sao lại có thể tin rằng là vì nghiên cứu nên anh ấy mới xuất ngoại chứ? Rõ ràng trước đó vẫn ở trong nước nghiên cứu, đã có một chút thành quả, sau khi ra nước ngoài thì anh ấy phải bắt đầu lại từ đầu.
Thẩm An Phú cười nhạo, anh ta quá hiểu đứa em gái này của anh ta, anh biết cách so sánh nỗi đau trên cơ thể cô, từng bước một bóp nát cõi lòng của cô thì mới có thể mang lại cho cô tổn hại thực sự.
Đặt trái tim lên trên hết, về sau chỉ cần Thẩm An Nhiên vừa nhìn thấy Lệ Đình Phong, nhớ tới Tần Minh thì cô sẽ thống khổ!
Thẩm An Phú lộ ra nụ cười đắc ý, ôm eo người phụ nữ đi qua, người phụ nữ liếc mắt nhìn Thẩm An Nhiên, khi đi ngang qua cô, cô ta giơ cùi chỏ đánh mạnh vào người cô.
Thân thể Thẩm An Nhiên lảo đảo đâm vào trên tường.
"Ôi, tôi không phải cố ý đâu."
Thẩm An Phú quay đầu lại ánh mắt dò xét Thẩm An Nhiên nhưng anh ta không thấy rõ mặt của cô, chỉ nhìn thấy bóng lưng mảnh mai của cô có chút nghiêng về phía trước, tay vịn lấy tường.
Trong lòng có cái gì đó kỳ quái, anh ta quay đầu lại: "Đáng đời, không cần quan tâm đến cô ta, chúng ta đi thôi."
Thẩm An Phú không biết rằng Thẩm An Nhiên giờ phút này khi đưa lưng về phía anh ta cho dù dùng sức che miệng lại, cũng không kìm được mà nôn ra một ngụm máu.
Máu đỏ tươi và nhớp nháp rơi xuống đất dọc theo kẽ tay nứt nẻ, bụng
đau quặn thắt, hai mắt mờ mịt, bên tai nghe như có tiếng ong bay vào tai.
Cô nhìn vết máu trên mặt đất, đã lâu không nôn ra máu, suýt chút nữa cô đã quên mùi vị của máu.
Thẩm An Nhiên loạng choạng bước vào toilet ghé vào rửa tay thì nôn ra một trận, một chút thịt bò vừa ăn được lẫn lộn với máu toàn bộ phun hết ra ngoài theo.
Cô không có ăn cái gì, nên đến cuối cùng cũng chỉ còn lại có nước chua sau đó ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, thiếu chút nữa nhận không ra, một người phụ nữ hốc mắt sưng đỏ, hai mắt đẫm lệ mơ hồ, đồ trang điểm trên mặt đã trôi hết, đặc biệt là kẻ trang điểm mắt đã chảy thành một dòng, sắc mặt như giấy trắng không khác gì một con ma nữ.
Thẩm An Nhiên chống tay lên bồn rửa tay, kéo ra một nụ cười trước gương, nhưng nụ cười còn khó coi hơn là khóc.
Cô duỗi một tờ giấy nhúng nước lau sạch lớp trang điểm bẩn trên mặt, tô thêm chút phấn và son môi, nhưng dù trang điểm như thế nào thì sắc mặt vẫn tiều tụy như vậy, tựa như dạ dày trong cơ thể của cô, cho dù có uống bao nhiêu là thuốc thì cũng vẫn tệ như vậy.
Thẩm An Nhiên dùng nước rửa sạch vết máu trong bồn rửa khi cô kéo khăn giấy ra, thì vài giọt máu trên mặt đất đã bị người khác lau sạch sẽ rồi, cô liền vo khăn giấy trong tay thành một quả bóng ném vào thùng rác.
Thẩm An Nhiên đi vệ sinh quá lâu, ngay lúc Lê Đình Phong cho rằng cô bị lạc đường nên không tìm được đường trở lại, quyết định đứng dậy đi tìm cô thì nhìn thấy người đang tiến vào chậm rì.
mười bảy tuổi đang học năm hai, sau khi ông nội mất, em không đến trường học nữa mà đến công ty làm việc, có một thời gian ngắn công ty Mộc Nhiên nhà họ Thẩm thiếu chút nữa đã không còn."
Lê Đình Phong ậm ừ một tiếng, anh cũng là trong đoạn thời gian kia quen. biết Thẩm An Nhiên, đối với khoảng thời gian đó anh nhớ rất sâu khắc, từ một góc độ nào đó Thẩm An Nhiên rất giống anh, trong công việc đều là quyết đoán mạnh mẽ, tính cách quá mức sắc bén rất dễ dàng đắc tội với người khác, nhưng những người có năng lực từ trước đến nay không sợ đắc tội người khác.
Nếu nói sự khác biệt lớn nhất thì chính là cho đến nay anh vẫn chưa gặp được đối thủ, mà Thẩm An Nhiên gặp anh lại là người thua đầu tiên.
"Cho nên em có thể khiến cho công ty Mộc Nhiên duy trì trong thời gian sáu năm, đã rất lợi hại rồi." Lệ Đình Phong từ trong lòng tán dương cô.
"Nhưng không phải là đều hết rồi sao, Lệ Đình Phong em trước đó cũng có nghĩ qua việc đem công ty Mộc Nhiên cho anh, thủ đoạn trong tay anh mạnh hơn so với em, thay vì để cho công ty Mộc Nhiên bị hủy hoại trong tay em thì tốt hơn là nên chuyển giao cho anh, không chừng còn có thể sóng vai với Đại Phong bước lên một tầm cao mới."
Đáng tiếc cô đánh giá quá cao công ty Mộc Nhiên, điều mà Lệ Đình Phong muốn không phải cùng công ty Mộc Nhiên đôi bên cùng có lợi, mà là muốn chiếm đoạt công ty Mộc Nhiên, khiến cho công ty Mộc Nhiên biến mất. hoàn toàn trong giới kinh doanh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.