Chương trước
Chương sau
Lệ Đình Phong cầm theo hộp cơm giữ ấm đi vào trong thang máy lên thẳng tới lầu năm, lúc anh tới thì vẫn còn tốt, nhưng lúc trở về lại phát hiện trên hành lang có không ít bác sĩ và y tá đang chen chúc để trấn an người bệnh ở các phòng bệnh.
Đang muốn đi xuyên qua thì Lệ Đình Phong nghe được tiếng bàn tán truyền đến từ trong đám người.
“Có một bệnh nhân tâm thần chạy từ trên lầu xuống rồi cắn một người bị thương, nếu không phải bác sĩ chạy đến kịp thì chỉ sợ hậu quả không dám tưởng tượng nổi rồi”
“Có bị thương nặng không vậy?”
“Bị cắn vào tai, máu chảy đầm đìa luôn mà, tuy nhìn không rõ lắm nhưng cảm giác như lỗ tai như bị cắn sắp đứt rồi vậy.”
"Shhh."
“Ầm” Lệ Đình Phong như nghe thấy tiếng sét đánh giữa trời quang, sắc mặt bỗng nhiên trở nên khủng hoảng, anh đẩy người đang che ở trước mặt mình ra rồi sải bước ra chân dài chạy về phía trước, hộp cơm giữ ấm trong tay không cẩn thận đụng vào người khác mà rơi xuống mặt đất phát ra một tiếng “Bộp”, canh và đồ ăn bên trong bị đổ ra đầy đất, vốn dĩ đó là đồ nhìn muốn ăn nhưng sau khi rơi xuống đất thì liền có vẻ có chút ghê tởm hơn.
“Người kia là ai mà chạy nhanh như vậy chứ, bận đi đầu thai sao? Đụng phải người ta cũng không thèm xin lỗi! Còn làm dơ đầy đất nữa chứ!”
Lệ Đình Phong ngoảnh mặt làm ngơ tiếp tục chạy như điên về phía trước, trong lúc đó còn vướng phải một chậu hoa mà suýt ngã xuống đất, anh ổn định lại bước chân nhưng cũng không quay đầu lại, trong đầu chỉ nghĩ tới Thẩm An Nhiên.
Trước khi đi anh đã đóng cửa lại, nhưng lúc này cửa phòng bệnh lại được mở ra, tim anh nhảy vọt lên cổ họng ngay lập tức: “Thẩm An Nhiên!"
Thẩm An Nhiên đang cuộn tròn người ở trên giường cứng đời mà ngẩng đầu dậy, cô nhìn Lê Đình Phong, giống như là lần đầu tiên nhìn thấy anh chật vậy như vậy.
Người đàn ông đó thở hổn hển, trên quần và áo đều bị bẩn, giày da thì dính bùn đất, tóc tai toán loạn.
Thẩm An Nhiên nhìn thấy anh như thế này thì liền quên mất luôn anh có thói quen ở sạch.
“Em không có việc gì chứ? Lê Đình Phong đi vào rồi quan sát Thẩm An Nhiên một cách tinh tế, thấy từ trên xuống dưới cô không bị thương chỗ nào mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, anh quá sợ hãi, sợ người bị bệnh nhân tâm thần cắn rách tại trong lời bọn họ nói là Thẩm An Nhiên.
Thẩm An Nhiên không có đáp lại, nhắm mắt vào tiếp tục ngủ.
Lệ Đình Phong cười chua xót, trong lòng có loại cảm giác chính mình sợ thừa rồi.
Anh ngồi ở mép giường, thức ăn mang lên đây đã bị rơi hết ở trên hành lang, chỉ có thể gọi cơm hộp mới.
Lệ Đình Phong gọi đồ ăn xong thì nhìn khuôn mặt đã ngủ say của Thẩm An Nhiên, anh nhịn không được mà nâng tay lên muốn đụng vào lông mi của cô.
Trên tay mới vừa bị nước canh hất vào, rất khó chịu, anh đứng dậy đi vào trong toilet rửa tay sách sẽ xong mới ra chạm vào Thẩm An Nhiên.
Thẩm An Nhiên cũng không có ngủ, khi Lê Đình Phong tiếp cận thì cô cũng có thể cảm giác được, cô muốn tránh những thân thể lại không thể động đậy được.
Lệ Đình Phong sờ sờ giữa lông mày của Thẩm An Nhiên, tầm mắt chuyển dời đến bàn tay đang nắm chặt của cô, giữa khe hở của ngón tay có chút vết máu, ánh mắt Lệ Đình Phong rụt rụt lại, anh nhẹ nhàng nắm chặt tay của Thẩm An Nhiên, tách từng ngón tay của cô ra, nhìn thấy những vết thương ở trong tay cô thì nhấp nhấp môi mỏng đầy khẩn trương.
Lúc này anh mới rời đi chưa bao lâu, cô liền làm chính mình bị thương như vậy.
Sau khi trải qua lần này Lê Đình Phong cũng không dám rời đi khỏi Thẩm An Nhiên nửa bước nữa, đến cơm hộp cũng đều phải để người đưa tới phòng bệnh.
Thẩm An Nhiên cười trào phúng, rốt cuộc lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía Lê Đình Phong: “Nếu tôi mà gọi cảnh sát thì chắc chắn anh sẽ bảo vệ cô ta, tôi muốn ly hôn thì chắc chắn anh cũng sẽ dùng đủ cách để ngăn lại”
Ngực Lê Đình Phong run lên: “Anh sẽ không ly hôn với em”
“Tôi biết” Thẩm An Nhiên dời ánh mắt nhìn đến những lan can trên cửa sổ, hiện tại cô cảm thấy dường như mình đã bị lan can đó vây lấy cả thân thể và linh hồn.
“Rốt cuộc tôi còn chưa có bị anh đùa chết hoàn toàn, sao anh có thể buông tha cho tôi một cách dễ dàng như vậy chứ?
Lệ Đình Phong muốn mở miệng vài lần nhưng lại không biết nên giải thích gì.
Thẩm An Nhiên cắn môi phát run lên: “Lệ Đình Phong, rốt cuộc anh muốn tôi chết bao nhiêu lần anh mới vừa lòng đây?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.