Tôi từ từ mở mắt, cảm thấy ngực mình đaunhói. Tôi ôm ngực tự hỏi “Sao mình chưa chết nhỉ?” Tôi cứ tưởng mìnhtiêu đời rồi chứ, không ngờ có thể sống dậy. Tuy nhiên tôi vẫn nhắm chặt mắt giả chết bởi tôi sợ mình tỉnh lại rồi sẽ tiếp tục bị Khải XXOO.Nhưng nơi này yên tĩnh đến kì lạ, lại khang trang sạch sẽ, sáng sủa,không giống như ở trong ngôi nhà gỗ sập sệ đó. Hơn nữa lại có mùi thuốcsát trùng đặc trưng, có lẽ là ở bệnh viện. Tuy nhiên tôi đang rất thắcmắc không biết tại sao mình có thể ở trong bệnh viện vào lúc này. Đúnglúc Kỳ bước vào, vẻ mặt có chút tiều tụy nhưng không mất đi vẻ anh tuấn. Hắn đi đến bên tôi, tôi choàng mở mắt, hắn thấy thế liền hỏi:
-Tỉnh?
- Ừ, em ngủ bao lâu rồi?_Tôi hỏi, hắn đáp- 3 ngày!
- Hả? Sao ngủ lâu dzữ vậy? Nhưng em nhớ vừa bị bọn Khải bắt, sao giờ lại ở đây?_Câu hỏi tôi vừa tung ra đã cho thấy tôi rất ngây thơ phải không?Kỳ quay ra lườm tôi, ánh mắt như muốn giết người.
- Em đúng là đánh chết không chừa, sao có thể tự mình chui đầu vào rọ nhưthế. May nhờ có Hiếu, không anh cũng không tìm ra em được. Em cũng thậtngu ngốc đấy, biết rõ hắn có ý đồ mà còn…
- Biết rồi,biết rồi. Lần sau em sẽ chú ý mà. Nhưng em còn lựa chọn nào khác đâuchứ, nếu em không đến thì lũ kia sẽ ra sao, em không thể mặc kệ bạn mình được. Với lại lúc đó em…em cũng có ý định tự sát nhưng chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-co-dau-14-tuoi/2459302/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.