Mấy hôm sau, tôi liên tiếp phải thức giấc giữa chừng vì gặp phải cơnác mộng khủng khiếp. Cái cơn ác mộng đó cứ quấn lấy tôi không buông đãba ngày ba đêm như để nhắc nhở kì tích sẽ chẳng xảy ra nổi. Trong lòngtôi lo lắng bất an vô cùng, cứ nửa đêm lại gọi điện đến nghe tin tức. Ai ngờ hôm nay không cần tôi gọi, điện thoại đã reo lên hồi chuông réo rắt như để nhắc nhở tôi kì tích đến rồi. Vẫn dãy số quen thuộc không thểnào quen thuộc hơn của Vũ, tôi đã không đợi được mở máy nghe:
- Chị hai, chúng tôi tìm được bang chủ rồi. Hiện tại đang được đưa đến bệnh viên XYZ. Chị có đến không để tôi đến đón chị.
- Cũng được, mau lên nhá!_ Tôi nhanh chóng cúp máy, không kịp chỉnh lạitrang phục trên người, mau chóng chạy ra ngoài cổng chờ xe của Vũ. Tôiđã không đợi được để gặp mặt hắn. Không biết giờ hắn ra sao? Mất tíchđến ba ngày liền, thân thể không biết thế nào rồi?
Quả không phụ công kì vọng của tôi, Vũ rất nhanh lái con xe Mercesdes đếnđón tôi. Tôi không kịp chờ đợi đã leo lên xe, chiếc xe khởi động xongrồi nhanh chóng phóng đến bệnh viện. Vào đến bệnh viện rồi, đôi chân tôi vẫn không ngừng nghỉ chạy đi hỏi phòng của hắn rồi lại tới chờ bênngoài. Chờ đợi bên ngoài, mỗi phút mỗi giây đều như một thế kỉ, lòng tôi nóng như lửa đốt. Cùng lúc đó, ba mẹ chồng cùng ba mẹ tôi rất nhanhchóng chạy tới. Họ hỏi về tình hình, tôi chỉ ảo não nói không biết.Nhưng có người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-co-dau-14-tuoi/2459290/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.