Chương trước
Chương sau
Kim Ngọc cả đêm chỉ ngồi túc trực bên cạnh Lục Dương. Cơm cũng chỉ ăn vài miếng cho có lệ, cô thật sự nuốt không nổi, nhưng vì đứa bé cô vẫn cố gắng lấy vài miếng.

Sáng hôm sau, ánh nắng chiếu qua cửa sổ khiến cô tỉnh giấc. Kim Ngọc dậy vscn rồi giúp anh lau người.

Mọi thứ xong xuôi cô mới đi ăn sáng. Ngay cả khi ăn cô cũng chẳng rời anh nửa bước. Vẫn ngồi bên cạnh giường bệnh cùng anh. Vừa ăn vừa nhìn anh mà đau lòng. Tiếng chuông điện thoại vang lên khiến cô giật mình.

"Mọi thứ liên quan đến Uyển Hạ đều đã gửi hết cho cô rồi đó ạ"

"Um"

Kim Ngọc nhanh chóng mở tập dữ liệu ra. Đúng là trợ lí của Lục Dương phải nói là rất chuyên nghiệp. Cô nhìn những việc dơ bẩn cô ta làm thấy ghê tởm vô cùng. Nào là câu dẫn đàn ông đã có gia đình, nào là hấp dẫn ông lớn để được trèo cao. Nào là bắt nạt chốn công sở,... bao nhiêu việc làm của cô ta đều được Tùng Dương gửi hết cho cô bao gồm cả hình ảnh thêm phần sinh động.

"Cho tôi hỏi đây có phải là toàn soạn T không ạ?"

"Đúng vậy ạ"

"Tôi có tin này muốn đẩy nó lên trang nhất. Giúp tôi được không?"

"Trước khi đăng chúng tôi cần kiểm duyệt thông tin. Cô có thể gửi tài liều qua gmail [email protected] chúng tôi sẽ kiểm duyệt qua đó ạ"

"Được"

Kim Ngọc gửi hết những việc Uyển Hạ làm kèm thêm cả hình ảnh làm dẫn chứng. Uyển Hạ là người nổi tiếng.

Toàn soạn nhận được những tin tức này vui sướng vô cùng. Tin này mà nổi lên họ lại được tăng lương rồi. Bọn họ đọc được tệp dữ liệu của Kim Ngọc thầm vui sướng cảm ơn cô.

Đúng ngư mong muốn của cô nhưng tin tức ays lập tức được đưa lên trang nhất. Và đứng top 1 thanh tìm kiếm.

Uyển Hạ ở nơi nào đó cũng đã cập nhật tin tức

"Chó chết...chỉ có thể là cô Kim Ngọc. Tại sao, tại sao cô lại làm thế với tôi"

Uyển Hạ bị cư dân mạng chửi rủa ả ta tức điên nhưng chẳng thể làm gì. Bây giờ trong người cô cũng chẳng còn đồng nào. Ngày ngày đến cửa hàng tiện lợi xin đồ hết hạn.

Uyển Hạ chưa bình tâm được bao lâu

"Mấy người là ai? Mấy người định làm gì tôi"

Người đàn ông giơ chiếc thẻ quyền lực trong tay mình



"Chúng tôi là cảnh sát, nghi ngờ việc cô có tham gia vào vụ tai nạn tại đường A. Mời cô theo chúng tôi về đồn làm rõ vụ việc"

"Không, không, không liên quan gì đến tôi, các ngươi bắt nhầm người rồi"

Bố mẹ Uyến Hạ cũng được triệu tập tới

"Kim Ngọc, Kim Ngọc xin cháu...cháu nế chúng ta là ruột thịt mà rút đơn kiện, ít nhiều gì Uyển Hạ cũng là em cháu" ông bà Thái khóc lóc năn nỉ Kim Ngọc

"Cái lúc các người đẩy tôi vào cô nhi viện sao không nói vậy đi, cái lúc cái người chửi rủa đánh đuổi tôi sao các người khôbg nói vậy đi?"

"Chúng tôi sai là lỗi của tôi, Uyển Hạ con bé không liên quan. Hơn nữa cũng đều là chuyện cũ chúng ta sống cho tương lai mà, có phải không? Con bỏ qua chuyện cũ rút đơn kiện được không, ta cầu xin con đấy"

Kim Ngọc nghe chẳng lọt tay chữ nào mặc kệ bọn nọ lải nhati bên tai cô quyết kiện vụ này đến cùng. Uyển Hạ vốn chỉ cần ở tù 5 năm thôi nhưng vì đơn kiện hơn nữa là vì gia thế nhà họ Lục. Cô ta phải ở tù tận 15 năm, đúng là đáng đời.

Theo thời gian mọi việc cũng đã dần lắng xuống Kim Ngọc cô ngày ngày bên cạnh chăm sóc trò chuyện cùng anh. Vậy mà cũng đã được 2 tháng, anh vẫn vậy vẫn nằm yên chẳng chút động tĩnh gì.

"Lục Dương à, bao giờ anh mới tỉnh lại đây?"

"Em nhớ anh lắm rồi. Em cũng đã không còn giận anh nữa. Chỉ cần anh tình lại cái gì em cũng đồng ý với anh."

"Còn hai tháng nữa là con chúng ta chào đời rồi, chẳng nhẽ anh định để nó sinh ra mà không nhận được tình thương của cha sao?" Đáp lại cô vẫn chỉ là khoảng không tĩnh lặng.

"Hay là anh muốn em đi tìm người cha khác cho đứa bé"

"Em dám" giọng nói vang lên khiến cô giật mình.

Cô vẫn chưa dám tin đây là sự thật, Kim Ngọc ngẩn người nhìn anh mãi

"Những gì em nói anh nghe thấy hết rồi nhé. Nhớ là ANH MUỐN GÌ CŨNG ĐƯỢC đấy"

Kim Ngọc lúc này mới dám tin đó là sự thật. Cô nhào tới ôm chặt lấy anh. Miệng thì cười hớn hở nhưng mắt lại tràn lệ từ lúc nào chẳng hay

"Em dám bỏ anh đi tìm người khác sao?"

"Không dám"

"Có thật là anh sắp được làm cha rồi không?"

Cô buông anh ra khẽ gật đầu nhìn anh mỉm cười.

Nhận được tín hiệu xác nhận từ cô Lục Dương cười toe toét, chưa bao giờ cô thấy anh cười vui như vậy



Lục Dương kéo cô lại gần

"Cảm ơn em"

Chiếc bụng 7 tháng nên cũng đã to ra nhiều dù đã cố gắng nhưng cô vẫn không thể sát lại anh thêm nữa.

Lục Dương nằm nhích sang một bên đển lại khoảng trống, anh vỗ nhẹ lên góc giường

"Lên đây nằm với anh"

Dù là giường bệnh cho một người nhưng phòng của của anh là phòng vip nên chiếc giường cũng rộng rãi thoải mái, hai người nằm vẫn cứ là ô kê.

Kim Ngọc vừa nằm xuống liền bị Lục Dương ôm chẳng không rời.

"Anh ôm em chặt quá, em sắp không thở được rồi"

"Em lớn tiếng với anh"

Kim Ngọc nghe xong liền bật cười cô không ngờ anh lại nũng nịu như vậy.

"Rồi rồi, em xin lôi"

"Anh không biết đâu, con tim này bị tổn thương rồi. Em phải bù đắp cho nó đi"

"Sao? Giờ chồng em muốn sao?"

"Hôn anh"

"Anh bị điên à, đây là bệnh viện đấy"

"Anh mặc kệ"

Vì anh bệnh nên Kim Ngọc cũng chiều theo ý anh.

*chụt* "Rồi đó"

"Đây mà là hôn sao? Để anh dạy em"

Lục Dương cứ vậy mà trực tiếp tiến tới hôn cô. Đã lâu rồi anh với đueo j thưởng thức đôi môi này. Vẫn ngọt như ngày nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.