Hai người vào nhà hàng gọi mỗi người một tô mì gà tươi. Kim Ngọc ăn được một nửa, vẫn canh cánh trong lòng chuyện của Lục Dương nên lại hỏi anh lần nữa:
"Anh không định nói chuyện với tôi luôn à?"
Lục Dương ăn rất ngon miệng, anh đã ăn hết phần của mình, không chừa lại một giọt nước canh nào. Anh lau miệng rồi đáp:
"Chuyện gì cơ?"
"Thì... thì nãy giờ anh giận tôi còn gì. Anh phải nói xem tôi sai ở đâu để tôi còn sửa chứ?"
Lục Dương nhìn Kim Ngọc, mặt tỉnh bơ:
"Tôi có giận gì đâu. Tại vì đói bụng nên hơi cau có một chút thôi."
Kim Ngọc thở phào nhẹ nhõm sau đó thì ấm ức nói:
"Có thế mà nãy giờ anh cứ cau mày, mặt mũi chẳng chút vui vẻ nào làm tôi cứ tưởng... Anh có biết nãy giờ tôi lo thế nào không?"
Lục Dương nhoẻn miệng cười:
"Cô lo gì? Lo cho tôi à?"
"Ai thèm lo cho anh. Tôi lo quyền lợi của mình bị ảnh hưởng thôi."
Chẳng hiểu sao nghe đến đây anh lại thấy có chút hụt hẫng. Anh cố giấu những cảm xúc xao động đó thật nhanh, tếu táo hỏi:
"Vì sợ không có tiền nên bỏ cả nửa tô mì thế luôn à?"
"À! Tô mì này sao? Tôi không đói. Với cả không hợp khẩu vị của tôi cho lắm. Vẫn dở hơn tôi nấu."
Lục Dương ngạc nhiên:
"Cô còn biết nấu mì tươi?"
Kim Ngọc tự hào đáp:
"Dĩ nhiên! Cha mẹ tôi là đầu bếp nấu mì có kinh nghiệm hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-chop-nhoang/3623296/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.