Uyển Hạ nhìn Lục Dương đầy mong chờ
"Anh à! Chúng ta ra ở riêng đi. Anh mua cho em một căn hộ mới gần với căn hộ của anh là được mà. Hai chúng ta ở riêng cho thoải mái. Với cả em cũng không cần phải trốn chui trốn lủi mỗi khi gia đình anh bất ngờ đến. Em cảm thấy mình như con gián ấy, có người đến là phải bỏ chạy, khó chịu chết đi được."
Lục Dương vấn tập trung lái xe, anh đáp:
"Mua căn hộ không phải chuyện nhỏ. Đề anh suy nghĩ thêm. Dù sao cũng chỉ ở có một năm, mua thêm thì khá phí tiền. Một căn hộ ở chỗ anh có giá..."
Uyền Hạ ngắt lời:
"Anh là giám đốc OCB mà, một căn hộ cỏn con thì có đáng gì với anh chứ? Anh không thương em sao?"
Lục Dương im lặng không đáp, đôi mày của anh hơi cau nhẹ. Uyển Hạ quay qua nũng nịu:
"Em đã phải chịu thiệt thòi làm người tình bí mật của anh. Giờ cả chỗ ở cũng phải chung chạ với người khác. Anh không thấy như vậy là rất thiệt thòi với em sao?"
Lục Dương phải cố gắng nhẫn nhịn để không nổi nóng với Uyển Hạ, cô nghĩ anh là cái nhà băng, là cái máy in tiền chắc?. Đúng là anh giàu thật nhưng mà đồng tiền chứ đầu phải lá mít đâu mà tiêu không chút suy nghĩ như vậy được. Anh đáp qua loa:
"Được rồi, để anh suy nghĩ thêm."
Uyển Hạ nghĩ rằng đã vòi vĩnh được Lục Dương nên hí hửng ngồi lướt điện thoại đầy thỏa mãn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-chop-nhoang/3623294/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.