Cô không chịu nằm yên nên người đó lập tức nắm tay đè ngửa cô ra, nửa thân trên của anh trấn áp cô, mặt đối mặt thật gần. Người đó lên tiếng:
"Hôm nay anh rất giận em đấy, đừng làm anh không chịu nổi."
Kim Ngọc mơ mơ hồ hồ nhìn thấy gương mặt của Tử Kiệt trong bóng tối, cô ngạc nhiên:
"Anh... Tử Kiệt?"
"Anh yêu em, anh đã rất nhẫn nhịn với em. Em có biết không?"
Hơi thở dồn dập, nhịp tim của Tử Kiệt tăng cao sau mỗi chữ. Kim Ngọc cũng bị sự hồi hộp của anh làm cho loạn nhịp theo, cô thì thầm:
"Là lỗi của em. Em xin lỗi!"
Lục Dương vuốt ve gương mặt người yêu, mỉm cười nói:
"Em sẽ nghe lời anh chứ?"
"Vâng."
"Ngoan lắm."
Trong cơn say trước mắt mỗi người đều xuất hiện ảo giác thành người mà đối phương hết mực yêu thương.
Cứ vậy mà anh phủ lên môi cô một nụ hôn. Cả hai chậm rãi ôm lấy nhau, hôn nhau trong đê mê. Chưa lúc nào và chưa bao giờ họ muốn dâng hiến tất cả từ linh hồn lẫn thể xác cho nhau đến thế.
***
Tiếng hét thất thanh kinh hoàng vang lên từ phòng của Kim Ngọc làm cho tất cả những người ở trong Lục Gia đều phải tỉnh giấc. Bà Kiều Uyên đang ngủ cũng phải bật dậy chạy xuống phòng cô xem thử.
Một buổi sáng mở đầu chấn động khi Kim Ngọc ngồi trên giường ôm tấm chăn, còn Lục Dương tựa lưng vào đầu giường, lấy cái gối che đi ngã ba. Hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-chop-nhoang/3613922/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.