Cô nàng ngật ngưỡng say, hai tay bưng ly rượu đứng lên mời hai phu nhân:
"Từ lúc sinh ra tới giờ cháu chưa từng uống thứ nước nào ngon như thế này. Thật sự cháu rất cảm ơn tình cảm của bà và của bác. Nếu không phải nhờ có bà và bác cưu mang thì không biết cuộc đời cháu đến bao giờ mới biết đến những món hải sản đắt đỏ, những chai rượu vang thượng hạng. Quan trọng hơn là nếu không có hai bác thì chẳng biết đến bao giờ cháu mới có thể cảm nhận được tình thương, hơi ấm từ gia đình một lần nữa."
Càng về những câu từ cuối giọng Kim Ngọc lại càng nhỏ dần đi cô nghẹn lại rồi mếu máo khóc. Bà Kiều Uyên vội vàng bước qua chỗ cô đỡ cô ngồi xuống ghế. Bà cất ly rượu vàng trên tay cô, cô ôm chặt bà trong lòng:
"Cảm ơn bác. Cảm ơn bác đã thương con. Cảm ơn bác đã để con được cảm nhận hơi ấm từ gia đình một lần nữa."
Bà Kiều Uyên bị ôm thì hơi bất ngờ. Bà vui vẻ ôm lại Kim Ngọc rồi an ủi:
"Không có gì. Chỉ cần cháu vui là được."
"Bác không hiểu đâu, bác không hiểu cháu đã từng phải chịu đựng những gì đâu"
"Người ta cướp nhà của cháu, đuôi cháu đi. Hễ thấy cháu làm việc ở đâu thì sẽ kéo người đến làm khó dễ khiến cho cháu phải sống chui sống lủi. Thế mà người ta vẫn ăn sung mặc sướng, hạnh phúc như chẳng có chuyện gì. Sao ông trời lại bất công thế hả bác?"
Nói đến đây Kim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-chop-nhoang/3613920/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.