Thấy cô đứng im không nhúc nhích, nam nhân viên nói:
" Cô à! Cô không sao chứ?"
Kim Ngọc hồi tỉnh lại, cô thở dài rồi mỉm cười gượng gạo:
"Tôi không sao. Cảm ơn anh." Thật ra cô bị Uyển Hạ bắt nạt nhiều nên cũng quen rồi.
"Nhưng mà... má của cô..."
Anh nhân viên chỉ tay lên má của Kim Ngọc. Cô tự chạm vào mới biết Uyển Hạ đã ra tay quá mạnh khiến má cô in hằn cả vết tay của cô ta, đau nhói. Cô cúi đầu chào anh nhân viên:
"Tôi không sao chút nữa là hết ấy mà. Cảm ơn anh! Chào anh!"
Anh nhân viên cũng khiêm tốn gật đầu chào theo, anh nhìn theo dáng vẻ của cô nhân viên mà cảm thấy có chút thương hại.
Cô quay người bước vào thang máy. Cửa vừa khép lại thì cả cơ thể cô đã chẳng còn chút sức sống nào. Cô trượt người ngồi thụp xuống mà khóc nức nở. Những kẻ khiến cho cuộc sống cô khổ sở lại xinh đẹp và sang chảnh đến vậy. Thậm chí cô ta còn là vợ chưa cưới của giám đốc. Ông trời có mắt thật chưa cưới của giám đốc. Ông trời có mắt thật sao? Nếu ông trời có mắt sao những kẻ như Uyển Hạ lại luôn sống sung sướng an nhàn như vậy chứ?
Kim Ngọc gục lên đầu gối mà khóc nức nở, hôm nay là một ngày quá tồi tệ với Kim Ngọc rồi. Dẫu là đã bị bắt nạt rất nhiều lần đôi khi còn cảm thấy quen với điều đó, nhưng hôm nay cô thấy ấm ức đến lạ.
Trong phòng làm việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-chop-nhoang/3613917/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.