Âu Dương Thiên Hoàng bế Hàn Đồng Ân đi về phía xe, mặc cho cả nhà kia kêu tên anh.
Trợ lý vội vàng chạy lại : "Boss."
Vẻ mặt anh lạnh lùng, bế cô đặt vào xe. Giờ bản thân Hàn Đồng Ân mới để ý những giọt nước mắt của cô làm ướt một vũng trên áo sơ mi anh.
\[...\]
Trong xe bầu không khí chìm vào im lặng, Hàn Đồng Ân ngồi trên đùi Âu Dương Thiên Hoàng, cư nhiên anh cứ một mực để cô ngồi lên.
Bên má bị Diệp Nhu tát kia vẫn còn ửng đỏ trên khuôn mặt xinh đẹp của cô. Anh vươn tay chạm nhẹ khiến cả người cô phát run, ngón tay anh mát mẻ khiến bên má kia không cảm thấy đau rát, thật dễ chịu.
"Cảm ơn anh." - Giọng ngọt ngào của cô khiến anh thấy êm tai.
"Em không giải thích gì sao hửm?" - Ngón tay anh đang xoắn lọn tóc cô, giọng nói nghi hoặc.
"Cô ta đẩy bất thành, hại người thành hại mình..." - Cô thì thầm trong miệng, sợ hãi bản thân nói ra anh sẽ làm gì đó với cô. Dù gì Bạch gia với Âu Dương gia cũng có quan hệ tốt bao lâu.
"Sau đó?" - Lông mày anh nhích lên chờ đợi cô nói tiếp.
"Sau đó tôi nhấn đầu cô ta xuống coi như trừng phạt một chút, liền kêu cứu lên. Tiếp đó anh cũng biết rồi đó. Nhưng cô ta gây sự trước, có phải tôi đâu." - Hai bàn tay cô đan vào nhau, giọng nói có chút ủy khuất, không hiểu bản thân tại sao lại kể hết cho anh nghe.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-chi-mang/2283044/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.