Chương trước
Chương sau
Âu Dương Thiên Hoàng vừa rời khỏi Bạch Uyển Nhi, ba cô gái từng xích mích với Hàn Đồng Ân ở trung tâm mua sắm đi lại phía cô ả.
"Cô ta dám quyến rũ anh Thiên Hoàng nhìn cô ta không chớp mắt." - Cô gái mặc váy ôm sát body tức giận đùng đùng.
Ba cô gái sau khi một trận mất mặt nho nhỏ của trung tâm mua sắm thì càng có hiềm khích với cô, lý do vì Âu Dương Thiên Hoàng chiếm đa số.
Bạch Uyển Nhi cũng tức giận không kém.
"Cô ta đi hướng về hồ bơi kìa." - Cô gái khác lên tiếng đưa tay chỉ.
"Lần này cô ta sẽ mất mặt." - Cô ta cười nham hiểm.
Cơ thể khó chịu nên đi dạo một vòng cho thư giãn. Đứng cạnh hồ bơi ngồi xổm xuống lấy tay hất nước nghịch.
"Nào mới được về đây?" - Đi cùng anh tới đây, chìa khóa anh giữ. Khuôn mặt chán nản than.
Đột nhiên nghe phía sau có tiếng bước chân từ phía sau thì cô quay đầu lại. Bản thân có tập một chút kĩ năng lên nhanh gọn né kịp thời. Người có ý đồ hãm hại rơi thẳng về phía hồ bơi ngã nhào. Đây là gậy ông đập lưng ông.
"Aaa cứuuu." - Cô ta ngọ nguậy dưới nước, nằm chặt cầu thang nhô đầu lên thì bàn tay mền mại của cô nhấn xuống làm cô ả ọc ọc ọc trong nước.
"Chơi tôi à?" - Hàn Đồng Ân gương cong miệng cười.
Hít một hơi sâu....
"Cứu, cứuuu có người rơi xuống hồ bơi rồi." - Tay cô vẫn nhấn đầu cô ta vừa "kêu cứu".
Một lúc sau, nghe thấy nhiều tiếng bước chân thì cô thu lại tay đứng lên bày ra vẻ mặt lo sợ vươn tay chỉ xuống dưới.
"Cứu cứu."
Diệp Nhu chạy lại vẻ mặt lo lắng : "Uyển Như, cứu con bé lẹ lên."
Người cứu trợ nhanh chóng nhảy xuống vớt Bạch Uyển Như lên, hô hấp nhân tạo thì cơ thể cô ta phản ứng ho lên vài tiếng.
Bạch Uyển Nhi cùng hai cô gái còn lại chạy ra thấy. Người rơi xuống hồ bơi phải là Hàn Đồng Ân mới đúng, sao lại thành... Bạch Uyển Nhi tức giận nắm chặt tay thành quả đấm, móng tay sắc nhọn đâm vào tay ả, đột nhiên nhất thời nảy ra một ý hay.
"Vô duyên vô cớ sao lại rơi xuống nước. Uyển Như, có phải ai đẩy em xuống phải không?" - Cô ta giả vợ yếu đuối chạy lại bên ôm cô em gái.
Hàn Đồng Ân nhạy bén, tay run cầm cập. Mọi người sau một hồi mới phản ứng. Âu Dương Thiên Hoàng lúc này đứng phía sau ánh mắt thâm sâu giữ im lặng.
Bạch Uyển Nhi lợi dụng lúc ôm em gái thì thầm to nhỏ. Giọng nói mang vẻ ủy khuất đáng thương lay lay : "Uyển Như, có sao không em? Híc híc..."
Cánh tay Bạch Uyển Như chỉ về phía Hàn Đồng Ân, mở miệng thì thào : "Em...em..."
Diệp Nhu sốt ruột ôm khóc.
Bạch Quan Niên khuôn mặt khó chịu : "Từ từ nói. Ba làm chủ cho con."
Bạch Uyển Như nói tiếp : "Con đang..đứng bên hồ bơi..ngắm...cảnh đêm...thì cô ta đẩy con xuống.."
Mọi người hướng ánh mắt nhìn Hàn Đồng Ân. Cô run rẩy ngồi khụy xuống, nước mắt bắt đầu rơi.
"Cô nói dối. Tôi không ân oán với cô sao lại đẩy cô được."
Tất cả nghi hoặc nhìn qua nhìn lại. Lời bàn tán bắt đầu xôn xao.
Diệp Nhu như mất lý trí nhào lại Hàn Đồng Ân mà tát : "Sao cô làm vậy với con tôi?"
Hàn Đồng Ân ngã đầu qua một bên, má xinh đẹp của cô ửng hồng lên. Từng giọt nước mắt lăn xuống.
"Không có, không phải tôi."
Bạch Quan Niên ngăn Diệp Nhu lại.
"Ở đây không có camera, rất khó xác nhận." - Một người trong đám đông nói.
"Một trong hai người nói dối rồi."
"Mâu thuẫn thật."
Hai chị em nhà họ Bạch nở nụ cười nhìn Hàn Đồng Ân bị tát.
Không khí hỗn loạn, Hàn Đồng Ân đảo mắt tìm kiếm thân hình quen thuộc, lập tức bổ nhào tới cầm tay anh, đôi mắt ngấn lệ.
Âu Dương Thiên Hoàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt ấy, vươn tay lau đi những giọt nước mắt, ôm đầu cô vỗ về.
"Cô nói vợ tôi đẩy cô xuống?" - Lời nói lãnh đạm nhàn nhạt hướng về hai chị em kia.
"Tôi thấy có điểm khá khó hiểu. Phiền cô giải đáp. Vợ tôi và cô không ân oán thì mục đích hại cô là gì? Nếu vợ tôi đẩy thì sao cô ấy lại kêu cứu, hửm?" - Chất giọng trầm ấm quen thuộc.
Hai mắt Hàn Đồng Ân mở to, anh ta tin mình, ngước mắt lên nhìn anh. Lúc này bản thân cư nhiên lại chạy đến ôm anh, cầu cứu sự tin tưởng của anh. Trong lòng có chút chấn động. Từ dưới nhìn lên theo góc độ này, anh ta lạnh lùng, thô lỗ, biến thái nhưng nhan sắc rất đạt, mùi hương nam tính đang bao quanh cô.
Bạch Uyển Như ấp a ấp úng thì Bạch Uyển Nhi tỏ vẻ đáng thương lên tiếng : "Âu Dương phu nhân với Uyển Như từng có xung đột ở trung tâm mua sắm, nên chắc cô ấy nuốt không trôi cơn giận liền thấy em ấy liền tính kế."
Âu Dương Thiên Hoàng ồ lên một tiếng.
"Xung đột về gì?"
Bạch Uyển Nhi mím chặt môi, đáp trả.
"Một chiếc áo."
Âu Dương Thiên Hoàng rút điện thoại ra.
"Trung tâm thương mại có camera. Không phiền coi lại một chút xem có gì hay ho đã xảy ra hôm ấy." - Bấm một dãy số, âm thanh ra lệnh, nhìn xuống dưới cô. "Hôm ấy là hôm nào?"
Hàn Đồng Ân lí nhí trả lời : "Sau khi từ nhà lớn về."
Âu Dương Thiên Hoàng gật đầu, ra lệnh cho bên kia.
Không để chờ quá lâu, điện thoại kêu lên một tiếng. Đoạn video được gửi tới.
Trong video rõ ràng mặt mũi của họ, âm thanh rõ ràng diễn lại mọi hành vi lẫn lời nói xúc phạm.
Kết thúc video, Âu Dương Thiên Hoàng gương ánh mắt châm biếm nhìn về phía nhà họ Bạch.
Mọi người xì xầm to nhỏ.
"Thì ra vậy, Bạch nhị tiểu thư này vừa ăn cướp vừa la làng."
"Rõ ràng Âu Dương phu nhân bị hãm hại."
"Họ thật quá đáng."
"Một chút nữa, mình tin họ rồi."
"Chà, đặc sắc thật."
"Diễn vào vai đáng thương thật giống."
Bạch Quan Niên tức giận tát hai cô con gái một cái, âm thanh thúc giục. "Đi mà coi mày đã làm gì? Thật mất mặt."
Thấy con gái bị đánh, Diệp Nhu xông lên hét "Ông làm gì vậy? Sao lại đánh con?"
"Bà nữa, chưa biết chuyện gì đã đi đánh người ta. Làm sao ăn nói với nhà Âu Dương? Bà thật hồ đồ." - Bạch Quan Niên mắng nhiết.
Bạch Uyển Nhi và Bạch Uyển Như nắm chặt tay, nuốt nước miếng.
"Thiên Hoàng, em chỉ thấy em gái bị rơi xuống mới suy xét không thông. Em xin lỗi." - Bạch Uyển Nhi chạy lại nắm tay Âu Dương Thiên Hoàng.
Anh vung tay, cô ả đã ngã nhào xuống đất.
"Tôi nghĩ sự việc ở hồ bơi chắc mọi người cũng đã ngầm hiểu." - Giọng nói lạnh lẽo cất lên.
Bạch Uyển Như lết lại : "Anh Thiên Hoàng em xin lỗi."
Bạch Quan Niên nói : "Thiên Hoàng, do bác quản không nghiêm. Bác sẽ dạy dỗ lại. Bác xin lỗi hai đứa."
Âu Dương Thiên Hoàng vẫn ôm Hàn Đồng Ân trong lòng, con mắt nhìn chằm họ : "Người mà các người nên xin lỗi không phải tôi."
Bạch Quan Niên hướng về Hàn Đồng Ân xin lỗi, quay lại quát hai cô con gái : "Mau xin lỗi đi."
Hai chị em nghiến răng nghiến lợi thì bị Âu Dương Thiên Hoàng ngăn, âm thanh tức giận : "Thôi khỏi, không chân thành bổn thiếu không cho cô ấy nhận. Còn nữa, cái tát của Bạch ngu nhân, tôi sẽ trả cả vốn lẫn lời."
Cúi người bế Hàn Đồng Ân đi ra cổng.
Bạch Quan Niên lạnh lẽo cả người : "Thôi tiêu rồi."
Gia tộc Âu Dương có thế lực đáng kinh ngạc. Chỉ nói riêng đứa con trai Âu Dương Thiên Hoàng này trên thương trường không tiếc mọi thủ đoạn nham hiểm cùng với đầu óc nhạy bén, lãnh đạo tài tình. Sau khi tiếp nhận chiếc ghế tổng giám đốc không lâu sau thành tích tập đoàn được vươn rộng trên thị trường ở mọi lĩnh vực. Lĩnh vực nào cũng nắm ở vị trí cao khó ngờ. Nghĩ đến thôi, sống lưng Bạch Quan Niên đã lạnh cứng. Lời nói lúc này là lời cảnh cáo. Không biết cậu ta định làm gì với sự nghiệp của mình đây?
[...]
Quay lưng rời khỏi buổi tiệc, được Âu Dương Thiên Hoàng bế, cả thân hình của cô nàng so với anh lại nhỏ bé, gương mặt chôn trong ngực anh cọ tới cọ lui ủy khuất, về hành động này khiến anh cực kỳ hứng tình, cô như con mèo con vậy.
Nhưng hiện tại cô đang để ý vụ kia nên chưa nhận ra anh đang "khổ sở". Đi xa khuôn viên buổi tiệc, nụ cười Hàn Đồng Ân của nàng dần dần hiện rõ, ánh mắt có chút lạnh lùng.
Diễn trò hãm hại tưởng mình các cô biết trò này sao? Hừ.
...*****Hết chương 16*****...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.