Mạnh Quân xong chuyện liền quay về nằm tiếp. Linh Đan ngậptràn oán hận giải quyết xong cây kem, cũng bò tới bên cạnh anhngồi xuống:
-Anh Quân, em đã khoẻ hơn rồi.
-Ừ. Rồi sao?-anh hờ hững hỏi lại.
-Có thể cho em chơi tàu lượn siêu tốc không?
-Không.-anh lập tức lạnh lùng đáp lại.
Linh Đan nháy mắt có chút thất vọng. Cô khẽ cắn môi dưới, nghĩ nghĩ rồi mới nói:
-Chơi tàu bay được không?
Mạnh Quân lười biếng ngáp một cái, liếc mắt nhìn cô:
-Tốt nhất là em cứ ở lại mặt đất thân yêu đi.
Linh Đan bĩu môi, trong lòng rất không phục. Chẳng bao lâu côliền nghe tiếng ngáy nhỏ ở sát ngay bên cạnh. Mạnh Quân đã ngủmất. Ngó đồng hồ, đã hơn 1 giờ, đến lúc phải ngủ trưa rồi. Linh Đan nhanh chóng cởi giầy, phủi chân sạch sẽ, nằm xuống gốiđầu lên ba lô ngủ.
Lăn lộn một lát vẫn không ngủ được, ba lô rất cứng, cổ đau muốn chết. Cô xoa xoa vai, nhìn qua MạnhQuân. Khuôn mặt của anh vô cùng yên bình, còn hơi phảng phất néttươi cười ấm áp. Cô cẩn thận đưa tay lại gần, chạm nhẹ vào mặtanh, sau đó nhanh như cắt rụt trở lại. Thấy anh không có phản ứng gì, cô bạo gan hơn nhéo má của Mạnh Quân, rồi lại nhéo mũi của anh. Mạnh Quânhơi nhíu mày, quơ tay "chát" một cái, đem vật thể đang quấy rầy giấcmộng của mình gạt ra ngoài.
Cô huơ tay múa chân hồi lâu, thấyanh vẫn ngủ ngon lành mới chán nản thở dài. Nhìn ba lô, lại quay sangnhìn Mạnh Quân, suy tư một lúc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-anh-xe-roi/2546585/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.