Không biết là do giọng điệu của anh quá mức rùng rợn haydo ảnh hưởng tâm lý mà Linh Đan bỗng chốc lạnh toát cả người.Cô nuốt nước miếng, nhỏ giọng hỏi lại:
-Bắt ma?
-Đúng. "Bắt ma" đó. Em có tưởng tượng được không? Buổi tối ở trong trường âm u lạnh lẽo, yên ắng đến đáng sợ. Giống nhưcó ai đó trong bóng tối đang nhìn mình chằm chằm.
Linh Đan sợ hãi gật đầu. Cái cảm giác khủng khiếp này cô đã từng trải qua.
-Lúc học cấp 1 có khoảng thời gian em ham chơi chểnh mảnghọc hành, điểm thi bị giảm sút đáng kể. Mỗi buổi sau khi tanhọc đều phải ở lại trường để cô dạy phụ đạo. Một bữa nọ bài khó nên tụi em học rất chậm, gần 8 giờ cô mới cho về. Em vốnmuốn đi vệ sinh, nhưng sau đó thấy nhà vệ sinh tối quá không dámvào đành phải quay trở ra ngoài. Lại phát hiện cô và các bạnđã về hết cả, trên sân trường chỉ còn mỗi mình em. Anh khôngbiết lúc đó em sợ thế nào đâu.
Nhắc đến chuyện cũ LinhĐan vẫn còn cảm thấy rờn rợn, không tự chủ được dựa sát vào người anh.Mạnh Quân đút cho cô một viên chả cá rồi mới hỏi tiếp:
-Sau đó thế nào?
-Từ chỗ em chạy tới cổng trường rất xa, còn rất tối nữa. Thỉnhthoảng có mấy âm thanh rất lạ vang lên từ trong những phòng học gần đó,giống như tiếng người đang nói chuyện vậy. Cuối cùng em nghe thấy bướcchân vang lên trên hành lang phía sau lưng. Thật sự rất sợ, ngay cả quay đầu nhìn cũng không dám, chỉ biết chạy thục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-anh-xe-roi/2546583/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.