Sáng sớm, Khương Khả Vọng bước từ trong nhà tắm ra rồi đi xuống lầu.
Giống như thường ngày, Bùi Úc ngồi ở trước bàn đợi cô, đã ngồi từ lâu để lột vỏ cả một đống trứng luộc căng tròn kia. Cô đi đến bên cạnh anh ngồi xuống, bưng ly sữa bò lên.
“Ngủ ngon không?” Bùi úc trét mứt hoa quả lên trên bánh mì, đặt lên mâm. Sáng nay cô dậy muộn hơn so với mọi hôm.
“Ừm.” Khương Khả Vọng gật đầu nhẹ.
Sau khi cô ngồi xuống, đưa tay lấy một quả trứng luộc, rất hững hờ mà cắn một miếng. Anh liếc qua, cầm cốc cà phê lên: “Cũng ăn chút lòng đỏ trứng đi.”
“À…” Khương Khả Vọng ngoan ngoãn cầm lòng đỏ trứng cô để trên đĩa bỏ vào miệng ăn. Lâu rồi chưa ăn, hơi nghẹn một chút, cô rời mắt tận lực di chuyển sự chú ý, chậm rãi ăn, nơi quai hàm phồng lên.
Bàn tay Bùi Úc đưa tới, lau mảnh vụn ở bên môi cô: “Hôm nay nghe lời thế.”
Hai người nhìn nhau, cô dời ánh mắt đi trước, cầm bánh mì ở trong mâm, bánh mì được nướng vàng giòn, khi ăn vang lên tiếng tạch tạch. Mứt hoa quả ngọt ngào tan ra nơi đầu lưỡi, dạ dày cô bỗng nhiên cuộn trào lên lên.
Cô đã ném que thử thai vào trong sọt rác trong nhà vệ sinh, nó hiện ra hai vạch.
“Buổi tối anh phải đi xã giao, có thể sẽ về trễ.” Khi đang trên đường tới trường quay phim, Bùi Úc nói với cô, “Đến lúc ấy anh sẽ để Marco đến đón em trước nhé.”
“Ồ, được.” Khương Khả Vọng mang theo thứ tâm trạng khó giải thích nổi, tựa đầu lên vai anh tìm chút cảm giác an toàn.
“Sao thế?” Bùi Úc phát hiện ra cô đột nhiên trở nên dính người, ôm lấy cô, “Anh sẽ cố gắng về nhà sớm.”
Khương Khả Vọng do dự một lúc, kéo kéo anh: “Chờ đến lúc anh về, em sẽ nói cho anh một chuyện.”
“Chuyện gì?” Anh cảm thấy lạ lùng, không khỏi truy hỏi. Xe dừng lại, cô nhẹ nhàng thoát khỏi cánh tay của anh, mở cửa đi xuống, phất phất tay với anh.
“Đến lúc đó rồi biết.”
Bùi Úc mắt thấy bóng lưng của cô biến mất ở trong trường quay phim, nở nụ cười: “Đi thôi.”
Lái xe đi thật xa rồi, Khương Khả Vọng mới ra ngoài cửa lớn của trường quay phim, đứng ở ven đường gọi điện cho bác sĩ Cố.
Ước chừng không đến mười phút sau, mỗi chiếc xe con màu trắng dừng ở trước mặt, Cố Đạt Minh hạ cửa sổ xe xuống: “Bùi phu nhân.”
Cô đi sang bên kia, ngồi lên xe. Cố Đạt Minh không đưa cô đến bệnh viện của mình, lúc sau khi cô bước từ trên xe xuống, nhìn thấy căn biệt thự quen thuộc, nơi này cô đã từng đến.
Trạm quay đầu tiên của “Mối tình đầu của chúng ta” là ở đây. Cũng là ở chỗ này, lần đầu tiên Khương Khả Vọng gặp được cô gái kia.
“Mỗi ngày tôi đều đến xem trạng thái của con bé thế nào, hôm nay Bùi phu nhân cũng xem cùng đi ạ.” Cố Đạt Minh đi trước dẫn đường, đi đến cửa chính, gõ gõ.
Có người ra mở cửa, nhìn thấy Khương Khả Vọng lại ngẩn người, cúi đầu xuống chào cô: “Bùi phu nhân.”
Khương Khả Vọng theo Cố Đạt Minh vào trong nhà, từ trên lầu truyền tới âm thanh trầm thấp của đàn Cello, anh ta dừng bước quay đầu lại nói với cô: “Xem ra con bé rời giường rồi.”
Tiếng đàn Cello thích hợp với buổi đêm hơn, vào buổi sớm tinh thần phấn chấn, nghe tiếng đàn thâm trầm thế này khiến tâm tình cũng không khỏi tụt xuống.
Bọn họ đi đến hậu viện, ngồi xuống bàn gỗ ở trên bãi cỏ, tiếng đàn Cello* nhỏ đi một chút. Người hầu đưa cà phê đến, Khương Khả Vọng nói cảm ơn rồi nhìn quanh bốn phía.
*Ở chỗ này, trong bản raw lại ghi là 提琴 tức đàn violon, mình nghĩ bị ghi sai nên tự sửa luôn.
“Bùi phu nhân, cô đang tìm gì thế?”
“Tôi nhớ lần trước đến, trên cây kia có một con vẹt xám.” Khương Khả Vọng cố gắng tìm từ trong bóng tán cây, nhưng không tìm thấy gì cả.
“À, con cô nói là Tạp Tạp, con vẹt này rất linh hoạt.” Cố Đạt Minh dừng một chút, nói: “Đó là con vật nuôi duy nhất còn sống của Chung Miểu Miểu.”
“Duy một con?” Khương Khả Vọng vô thức phỏng đoán ý ngầm của anh ta.
“Điều này có lẽ có liên quan với trải nghiệm thời thơ ấu của con bé, hành vi bạo lực của con bé hơn nửa là xuất phát từ việc khi bé thấy việc bạo lực gia đình của bố.” Anh ta nói, “Chỉ là tôi rất tò mò, con bé giết chết nhiều động vật như thế mà Bùi tiên sinh lại ngầm để cho chuyện ấy xảy ra ư?”
Khương Khả Vọng lập tức nghe hiểu ý của anh ta, cau mày phản bác: “Bùi Úc không phải người sẽ dung túng thế.”
“Có khả năng vốn là anh ta không, nhưng nếu như anh ta thấy áy náy với đứa trẻ kia thì sẽ khác rồi.” Cố Đạt Minh nghiêm túc nói, “Bùi phu nhân, cô đừng để ý quá, tôi chỉ giả tưởng thôi.”
“Sao anh ấy lại thấy áy náy?” Khương Khả Vọng không rõ.
Cô bỗng nhiên nghĩ đến Khương Kiến Quốc, ông đối với cô không phải là áy náy sao? Ông cảm thấy thua thiệt cho cô, nên cho cô tiêu xài để bớt áy náy, nên ông mới dung túng cho cô nhiều lần như thế.
Mà rõ ràng đối với con trai bảo bối của ông, ông lại rất khắc chế mà nghiêm khắc. Khương Tinh Hải được ông ta dạy dỗ đến mức vừa thiện lương lại vừa kiên cường, đơn giản như một thiên sứ.
“Chắc hẳn là Bùi tiên sinh chưa từng đề cập với cô lí do mà gần đây anh ấy lại bắt đầu khống chế Chung Miểu Miểu.” Anh ta nói, “Bốn năm trước, ở Hồng Kông có một tin tức truyền ra trên mạng khiến người ta xôn xao. Đó là một nhân viên nữ của một xí nghiệp nào đó phát hiện ra cốc nước của mình bị người ta đổ axit sulfuric đặc vào. Tin tức này về sau bị người ta đè xuống, không “lên men” thêm một bước nữa. Nhân viên nữ kia là thư ký Nhâm ngày trước của Bùi tiên sinh, từ đó về sau toàn bộ trợ lý bên cạnh Bùi tiên sinh đều đổi thành nam hết. Bùi phu nhân có biết chăng, rằng tình hình hiện giờ của cô rất nguy hiểm.”
Khương Khả Vọng sửng sốt: “Anh nói thật ư?”
Lúc đầu cô chỉ coi Chung Miểu Miểu là một đứa trẻ cố chấp quá mức, ác liệt nhất cũng chỉ là một miệng nói láo mà thôi, chưa từng nghĩ theo hướng cực đoan như thế.
Trách không được Bùi Úc lại gấp gáp như thế, nghe được Chung Miểu Miểu xông vào nhà, lập tức từ Bắc Kinh bay qua.
Anh nhắc đến Chung Miểu Miểu, trong đôi mắt luôn mang theo sự đau khổ, nói đến Hồng Kông luôn là vẻ ưu thương: “Hồng Kông là nơi khiến cho người ta đau khổ.”
Cô đang trong sự khiếp sợ thì Cố Đạt Minh quay đầu gọi một tiếng với bên kia: “Miểu Miểu.”
Khương Khả Vọng cũng nhìn theo, cô gái một thân mặc áo ngủ màu trắng, chân đi tất trắng đang đứng trên sàn nhà.
“Tiểu Minh.” Thế mà Chung Miểu Miểu lại xưng hô như thế với bác sĩ. Cô ta đưa mắt nhìn về phía Khương Khả Vọng rồi dừng lại.
Cố Đạt Minh cười cười: “Cháu nhìn xem tôi mang ai đến chơi với cháu này.”
“Chị ta là kẻ lừa đảo.” Chung Miểu Miểu trừng mắt nhìn cô, sau đó trực tiếp nghiêng đầu đi, “Tôi sẽ không để bị lừa nữa đâu.”
Hai vị người lớn nhìn nhau, Khương Khả Vọng nhún vai.
“Miểu Miểu,” Cố Đạt Minh vuốt vuốt mái tóc dài của cô gái, “Tạp Tạp của cháu đâu?”
“Tạp Tạp…” Đôi vai thon gầy của cô ta run lên, “Nó bị bệnh rồi.”
Chung Miểu Miểu quay người đi lên lầu, Cố Đạt Minh ngồi chờ, chỉ chốc lát sau cô ta đã ôm một cái lồng chim đi xuống. Bộ lông trắng của con chim trong lồng phản chiếu trong đôi mắt Khương Khả Vọng, cô chậm rãi đứng dậy.
Mấy tháng trước vẫn còn là một con vẹt xinh đẹp với bộ lông bóng mượt, vậy mà lúc này nó đã hoàn toàn thay đổi, lù đù đứng trong lồng, lông vũ trên người đã trọc hơn một nửa.
“Cậu muốn đưa tôi đi, nó biết phải chia tay với tôi nên bị bệnh trầm cảm rồi.” Chung Miểu Miểu đau thương dùng ngón tay khẽ vuốt ve cái đầu loang lổ của con vẹt, “Tiểu Minh, làm thế nào để cậu không ghét tôi như thế nữa?”
Con vẹt bị chủ nhân vuốt ve, không thấy chút an ủi nào mà ngược lại lại nghiêng đầu đi, dùng sức mổ lên lông vũ của mình. Từng chiếc lông vũ tàn tạ tung bay trong lồng, làn da trần trụi của nó tràn ngập màu máu đỏ tươi.
Trong dạ dày Khương Khả Vọng như có một trận dời sông lấp biển, cô che miệng lại chạy đến bên cạnh thùng rác, toàn bộ đồ ăn ban sáng đều nôn sạch.
“Bùi phu nhân, cô không sao chứ?” Cố Đạt Minh không ngờ cô lại nôn đến như thế, vội vàng gọi người hầu đem khăn mặt và nước đến.
Khương Khả Vọng súc miệng, hô hấp bình phục lại. Chung Miểu Miểu từ xa đứng đấy ôm chiếc lồng nhìn cô, ánh mắt đầy hoang mang nhìn cô.
“Tôi không sao.” Cô bị ánh mắt này nhìn chằm chằm đến mức cả người run rẩy, nhấc túi lên muốn nhanh chóng rời đi, “Tôi đi trước.”
“Bùi phu nhân.” Cố Đạt Minh cùng ra, cô đứng ở ven đường lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.
“Bác sĩ Cố, làm phiền anh đưa tôi đến bệnh viện một chút.” Điện thoại không kết nối được, cô trấn tĩnh xin anh ta.
Anh ta vội vàng gật đầu: “Được.”
Lần trước lúc cô bị sốt nằm viện, bệnh viện tư nhân kia có hồ sơ của cô, đồng thời sẽ ký kết giấy bảo mật với bệnh nhân.
Kiểm tra rất nhanh, bác sĩ từ trong phòng đi ra, cô ngồi trên ghế sofa ở khu khám bệnh đợi, cầm sổ khám mà thất thần.
“Khả Vọng!” Comilla nhận được điện thoại của cô chạy tới, đến bên cô, “Thế nào?”
“Chị Comilla.” Khương Khả Vọng im lặng lúc lâu rồi vô cùng mờ mịt mà ngẩng đầu, giơ sổ khám bệnh lên, “Ôi chao, em nào có mang thai đâu.”
“Á?”
“Cô Khương, cô không mang thai.” Bác sĩ nhìn một chuỗi số liệu dài rồi hòa ái cười với cô, “Không thèm ăn và triệu chứng nôn mửa là bởi vì có chứng viêm dạ dày, bình thường không chú ý ăn uống điều độ, tôi sẽ cho cô một ít thuốc để điều lý.”
Khương Khả Vọng nhất thời không thể tiếp nhận được: “Nhưng buổi sáng tôi thử được hai vạch…”
“Mang thai giả đúng là cũng sẽ xuất hiện việc có hai vạch, cô Khương, cô có chút không đủ dinh dưỡng, nội tiết tố rất dễ trở nên hỗn loạn, bình thường cô có mời chuyên gia dinh dưỡng sao?”
“Có.” Khương Khả Vọng gãi đầu, chỉ là gần đây cô không ăn tử tế bữa ăn ông ta phối cho thôi.
Bác sĩ vẫn giữ nụ cười tươi tắn: “Vậy thì sẽ phải mời chuyên gia dinh dưỡng đổi thực đơn một chút rồi.”
“Không có gì thì tốt, chuyện tốt chuyện tốt…” Comilla nhìn bệnh đơn một lúc lâu mới phản ứng lại, ngồi xuống ôm cô vỗ vỗ.
Khương Khả Vọng thì lại hồi lâu thật lâu vẫn không tiếp nhận được.
Bình tĩnh mà xem xét, lớn bụng rồi đối với sự nghiệp của cô mà nói là một trở ngại không hề nhỏ. Cô đang đứng trên thời kỳ đỉnh cao, bỏ ra dũng khí vô cùng lớn mới có thể làm cho mình tiếp nhận được chuyện này. Vậy mà bây giờ bác sĩ lại nói cho cô rằng, nó chỉ là giả thôi?
Vốn còn rất mâu thuẫn, bây giờ cô sờ bụng mình vuốt ve lại cảm thấy thật lạc lõng, càng hi vọng rằng mình thật sự có con rồi.
Comilla cầm thuốc giùm cô, cầm túi thuốc đi: “Vậy giờ chúng ta về đoàn làm phim sao?”
Khương Khả Vọng đứng dậy, để cho chị ta đỡ, đờ đẫn đi về phía trước.
“Trước tiên chưa cần đi đoàn làm phim, em muốn về nhà, chị nói với đạo diễn Chu cho em đến muộn chút.”
Đến bây giờ cô mới có tâm tư mà tiêu hóa những lời mà bác sĩ Cố nói với cô, bất tri bất giác thấy thật rùng mình.
Cô vẫn muốn tìm Bùi Úc để hiểu rõ hơn.
“Bùi phu nhân?” Quản gia thấy Khương Khả Vọng buổi sáng đã về, vô cùng ngạc nhiên.
Cô đi lên lầu: “Bùi Úc có nhà không?” Bình thường anh sẽ làm việc trong nhà.
“Tiên sinh vừa đi được một lúc ạ.” Quản gia sau lưng cô gật đầu.
Đúng là Bùi Úc không ở đây, Khương Khả Vọng đi vào thư phòng rồi lại vào phòng ngủ, thở dài. Cô ngồi trên giường lấy di động ra gọi điện thoại cho Bùi Úc: “Bùi Úc, anh ở đâu thế?”
“Sao thế,” Nhận điện thoại của cô, trong giọng nói của anh mang ý cười, “Đang định đi tham dự một buổi trình diễn thời trang thôi.”
Cô cắn môi một cái: “Em đang ở nhà, anh có thể về nhà được không?”
“Em ở nhà à?” Anh lại không hỏi gì nhiều, rất nhanh nói, “Vậy thì tốt, đợi anh nhé.”
Khương Khả Vọng cúp điện thoại, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng, cô giật mình cầm điện thoại di động đứng dậy.
“Cháu vào bằng cách nào?”
Chung Miểu Miểu đứng ở trước mặt cô, trong đôi mắt to kia cất giấu một thứ cảm xúc mà cô không hiểu được, để cho người ta bỗng dưng thấy sợ hãi.
“Mợ,” Cô gái gọi cô như thế, mang chút ý thân mật, đi đến phía trước gần thêm một bước, “Có phải mợ mang thai con của cậu rồi không ạ?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]