“Hay là… hai đứa gạo nấu thành cơm rồi.” Chu Thiên Uyển hết nhìn con trai 
rồi nhìn sang con dâu, nói. 
“Gạo nấu thành cơm? Ôi mẹ ơi. Con và Diệp không có gì hết.” Lâm Quốc 
Sinh xoa mũi mình, trả lời. 
“Sinh. Sao lại nói chuyện vô trách nhiệm vậy? Mẹ chưa từng dạy con không 
được đáng mặt đàn ông. Con có được Diệp làm vợ rồi. Con phải chịu trách 
nhiệm với con bé suốt đời.” 
“Cô ấy dậy là đổ tội con cưỡng bức, chẳng chịu nghe gì cả.” 
“Ai mà biết được. Mở mắt là đã thấy tôi và anh hôn nhau.” 
“Hả? Hôn?” Lâm Ái Ái và Chu Thiên Uyển cùng tròn mắt. Lâm Ái Ái nói, 
giọng vui vẻ. “Anh Sinh hôn chị Diệp sao? Dù không có gì nhưng cũng sắp 
sắp rồi mẹ. Ta không nên vội vào vậy đó mẹ.” 
“Ái, em nói thế nghĩa là sao?” Phó Nhã Diệp nhìn Lâm Ái Ái với vẻ nghi hoặc. 
“Ờ, thì… em nói nhầm. Em định nói là may là em và mẹ vào trước… trước 
khi chuyện đi quá xa. Phải không mẹ?” Lâm Ái Ái cười trừ. 
“Mẹ ơi. Chuyện là thế này. Diệp là người kéo con tới, con đang đứng hẳn 
hoi.” 
“Nhưng cũng lạ thật. Sinh là đàn ông trưởng thành nhưng bị Diệp là cô gái 
nhỏ bé kéo vào hôn.” Chu Thiên Uyển nhìn Lâm Quốc Sinh, vòng tay nhíu 
mày. 
“Đúng thật. Anh là kẻ cơ hội.” Phó Nhã Diệp chỉ tay vào người Lâm Quốc 
Sinh. 
“Thì… khi đó tôi không kịp phòng bị.” Ba người họ nhìn Lâm Quốc Sinh 
không rời mắt, anh cuống quýt giải thích. “Này. Mọi người đừng có nhìn tôi 
như thế. Tôi không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-dinh-menh/1164291/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.