Lâm Quốc Sinh bước ra vườn. Phó Nhã Diệp đang loay hoay xới đất rồi
trồng lại mớ hoa mà mình đã ngắt. Lâm Quốc Sinh đứng ngó cô với ánh mắt
trừng trừng. Cô lắp bắp. “Tôi không có làm gì đâu. Tôi chỉ… trồng lại cho anh
thôi.”
“Nhà cô dạy trồng thế này à?”
“Nhà tôi không có dạy. Làm sao? Tôi làm sai à?”
“Đúng thế. Trồng cả túi bóng thế này ngày mai là chết rồi.”
“Thì tôi không biết mà. Tôi chưa từng làm. Không sao. Để tôi trồng lại. Bỏ túi
bóng ra trước.”
“Không cần làm nữa.”
“Tại sao? Anh không tin tôi à?” Phó Nhã Diệp đứng dậy.
“Tôi bảo không cần làm là không cần nữa.”
“Không được đâu.”
Lâm Quốc Sinh nói thẳng. Tôi không muốn ai động vào đồ của tôi và Viên.
Hiểu rồi chứ? Tôi sẽ tiếp tục chăm sóc luống hoa mà tôi và Viên đã trồng. Tôi
không cần những bông hoa khác từ người khác. Nếu hiểu rồi thì về đi.”
“Anh vẫn chưa hết giận tôi nhỉ.”
“Tôi không có giận. Tôi không muốn ai xen vào chuyện riêng của nhau. Cô
cũng biết là chúng ta không yêu nhau. Dù sao cô cũng là người lạ phải sống
chung với tôi. Chỉ vậy thôi.”
“Tôi hiểu rồi. Tóm lại là dù sao thì tôi cũng xin lỗi nhé. Để tôi…”
“Không cần phải làm gì nữa. Để tôi tự lo. Mời.”
Phó Nhã Diệp không còn gì để nói nữa, quay gót.
Ở trong nhà, Chu Thiên Uyển nhìn ra vườn, nói với con gái. “Lần này mẹ sẽ
tha thứ cho thằng Hùng và Trang. Nhưng để hai mẹ con nhà đó kiếm chuyện
khiến Diệp gặp rắc rối nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-dinh-menh/1164290/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.