"Em ấy là ân nhân của cháu, từng cứu cháu một mạng, nên bây giờ.... cháu muốn đền ơn cho em ấy"
Bà nội Trần có vẻ như rất nghi ngờ nhìn anh. Theo bà nghĩ, dù là ân nhân đi nữa thì cái ánh mắt ấy và cái cách quan tâm ấy của anh dành cho cô thật không giống ân nhân một chút nào. Đã thế, khi anh muốn nói gì đó thì liền sẽ nhìn đến cô một cái rồi mới trả lời. Mọi hành động như vậy hỏi sao người ta không đa nghi. Thấy anh có vẻ nhất quyết không khai sự thật, vậy thì đành để bà ra tay vậy.
" Nếu đã trùng hợp là ân nhân như thế..... vậy thì cháu không cần lo rồi, con bé chính là em gái của cháu đấy"
"Hả???"
Một tiếng hả lớn vang vọng khắp căn nhà to bự này. Thật là vậy sao? Nghe tin mà anh như muốn lăn đùng ra xỉu luôn vậy.
Người con gái....anh đã hành hạ từ tinh thần lẫn thể xác bấy lâu nay...nay anh còn có thứ tình cảm đặc biệt với cô nữa chứ. Không! Không thể nào.... đây.... đây là không phải sự thật
"Bà trêu cháu thôi đúng không?"
"Cái gì mà trêu, con bé là cháu ngoại của bà, là em họ của bọn cháu đấy"
Nghe đến đây thôi, người anh đã toát hết mồ hôi lên rồi, trên gương mặt lộ rõ vẻ lo sợ. Anh sợ....sợ cái thứ tình cảm của anh dành cho cô dù là thật hay sâu đậm thế nào thì nếu hai người là máu mủ của nhau như vậy thì anh cũng không thể đến được với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-dinh-menh-2/2953183/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.