"Không nói nữa. Mau ăn đi!"
Cả Thiên Dương và An Nhiên đều ngồi ăn ngon lành những món do mình nấu. Trong lúc đang ăn, An Nhiên bỗng dừng đũa lại rồi nói
"Mẹ về với con nhé?"
"....."
"Con nhớ mẹ lắm luôn á. Con bị sụt cân luôn á. Mẹ về nhé?"
"....."
"Dì ạ. Thật ra suốt hai tháng nay, An Nhiên luôn ở lại căn nhà dưới quê của hai người. Em ấy là muốn chờ dì trở về. Trong khoảng thời gian ấy, mỗi lần nhìn gia đình khác đầy đủ ba lẫn mẹ, em ấy đều sẽ rơi nước mắt. Ngoài việc nhớ dì ra thì em ấy còn phải đối diện với mẹ con nhà họ Cố. Cháu nghĩ dì chính là niềm tin lớn nhất của An Nhiên, dì luôn mang lại sức mạnh cho em ấy để em ấy dám chống lại mọi thứ. Dì! Dì về nhé?"
"Cậu biết rõ chuyện chúng tôi thế à?"
"Cháu không biết tất cả. Nhưng cháu hiểu An Nhiên, cháu không bằng dì. Cháu không phải là người hoàn hảo nhất với cô ấy, dì mới chính là người hoàn hảo nhất. Cháu không phải là người đồng hành cùng cô ấy từ đầu đến hiện tại, dì mới là người đồng hành cùng em ấy. Cháu không phải người đầu tiên yêu thương em ấy, dì mới chính là người đầu tiên. Cháu...."
"Đừng nói nữa. Tóm lại là cậu yêu con bé?"
"Cháu....."
"Về đi! Tôi muốn ở lại đây, hai người đi đi "
"Mẹ!!!!"
"Khi nào rảnh thì lại đến. Tôi cho phép cậu ở bên cạnh con bé nhưng nếu cậu dám để nó khóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-dinh-menh-2/2953140/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.