Cô vừa quay người lại thì liền trở nên sợ hãi nhìn cô ta. Bởi.... bởi vì trên tay cô ta đang cầm một con dao. Chẳng lẽ....cô ta đã giết anh sao?
Cô ta ngày càng tiến tới chỗ của cô. Cô vì sợ hãi, theo bản năng mà lùi người về sau. Miệng mấp máy, đôi mắt rưng rưng nói
"Cô....cô đã làm gì Thiên Dương?"
"Làm gì nhỉ? Quan tâm đến vậy sao? Cô muốn đi theo anh ta không? Tôi cho hai người đoàn tụ"
Nói rồi ả tự mình mãn nguyện mà cười to lên. Nụ cười dần trở nên mất nhân tính. Rốt cuộc cô ta đã làm gì anh?
"Tôi hỏi lại một lần nữa. Thiên Dương đâu?"
Nghe cô hỏi, ả nhướng một bên mày lên, hất cằm về phía cửa sổ. Cơ thể từ từ ngã vào sofa để xem phản ứng của cô.
Cô như không tin vào ả. Chỉ đứng ở một góc, đầu lắc qua lại liên tục. Miệng lẩm bẩm.
"Anh ấy mà xảy ra chuyện gì....tôi quyết liều mạng với cô"
Nghe cô đe dọa như thế, ả cười nhẹ một bên, tắc lưỡi nói.
"Coi kìa. Thương người ta chưa kìa. Mày yên tâm, tao chưa làm gì cả. Người thương của mày vẫn đang vui vẻ dưới kia kìa"
"Vậy....tôi...."
"Phải. Là tao cho người kêu mày lên đấy. Yêu vào khổ thật nhỉ. Chỉ dăm ba câu dụ dỗ mày liền đã tin rồi. Ngu ngốc "
"Ngu ngốc? Ai ngu ngốc hơn ai còn chưa biết"
"Đương nhiên mày ngu hơn tao rồi "
"Người ngu lúc nào cũng nghĩ mình khôn nhỉ?"
"Mày...."
Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-dinh-menh-2/2953124/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.