Dùng bữa xong, Lục Phiêu Diêu liền bị bà Trà dẫn đi xem xung quanh nhà.
Bà ấy mở ra một căn phòng ở cuối lầu hai, quay đầu nhìn cô, cười hì hì:
- Ta đoán cháu sẽ thích lắm ấy.
Cô bước vào phòng liền nhịn không được mà há họng thiếu điều miệng chạm xuống sàn nhà.
Căn phòng treo đầy ảnh Trà Dụ từ lúc nhỏ tới lúc tốt nghiệp, có ảnh anh lúc nhỏ cười vui vẻ lộ ra mấy chiếc răng nhỏ, có ảnh anh trầm ngâm, có ảnh anh chững chạc trưởng thành.
Không những có ảnh Trà Dụ mà còn có những giải thưởng mà anh từng nhận được, cúp được đặt trong tủ, huy chương và giấy khen thì được đóng khung treo trên tường.
Ngoài trừ những giải trong lĩnh vực showbiz thì còn giải nhất khoa học kĩ thuật cấp thành phố, giải học sinh giỏi toán cấp quốc gia, giải nhất chạy dài, nhảy cao, nhảy xa,...
Chợt tiếng bước chân gấp gáp dồn dập chạy lên phòng. Trà Dụ dùng một phút đem mẹ mình và cô ra khỏi phòng.
Lúc trên đường trở về chung cư, cô lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng:
- Tôi không ngờ anh biết nhiều thứ đến vậy.
Trà Dụ ngẫm nghĩ thì biết cô đang nói về căn phòng đó:
- Thật ra có nhiều thứ em không biết về tôi lắm. Sao nào, có muốn thử không?
Lục Phiêu Diêu dè bỉu nhìn anh:
- Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy.
Trà Dụ còn đang muốn chọc cô thì Lục Phiêu Diêu đã chăm chú đọc tin nhắn trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-day-du-do-cua-luc-tra-tien-sinh/2963029/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.